Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 537 - Chương 537: Từ Thiên Dật Phun Máu (2)

Chương 537: Từ Thiên Dật phun máu (2) Chương 537: Từ Thiên Dật phun máu (2)

Dù sao Triệu Nhất Mạn cũng rất trẻ tuổi!

Phong thái cực kỳ yêu điệu, da thịt mềm mại trắng nõn, tuy rằng gương mặt có vài dấu vết chỉnh sửa, nhưng trông cũng rất đẹp.

“Không cần, em tắm trước đi!” Từ Thiên Dật lắc đầu cười nói.

“Được rồi!” Triệu Nhất Mạn hơi thất vọng, nhưng cũng không để ý lắm, liền xoay người đi về phía nhà tắm.

Từ Thiên Dật quay người đi vào phòng đọc sách, lấy vài viên thuốc trong ngăn tủ ra, rồi nuốt xuống.

Sau đó, lại đi vào một phòng tắm khác để tắm rửa.

Hơn 12 giờ.

Từ Thiên Dật mới choàng khăn tắm đi ra, anh ta ngồi trong phòng đọc sách, tuy rằng đã hơi muộn nhưng tinh phần vẫn rất phấn chấn.

Màn hình máy vi tính ở trên bàn đang hiện lên một số chỉ số giao dịch.

Từ Thiên Dật lại đi qua tủ rượu, rót cho mình một ly rồi quay lại chỗ ngồi, sau đó nhấp một ngụm ngon lành.

Sau đó, Từ Thiên Dật cầm điện thoại lên xem.

“Có cuộc gọi nhỡ?”

Một giây sau, Từ Thiên Dật sửng sốt một chút.

Vừa gọi anh ta đang tắm rửa nên không nghe thấy người của quỹ ngân sách gọi điện thoại đến, chính là người anh ta đã gọi trên đường trở về.

“Tăng rồi à?” Từ Thiên Dật cau mày, thì thầm một tiếng, anh ta không lập tức gọi lại mà mở app giao dịch ra xem.

“Chuyện này. . .”

Một giây sau, Từ Thiên Dật toàn thân chấn động như bị sét đánh.

Hai mắt anh ta trợn trừng trừng như cá chết, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.

Tại sao lại không tăng!

Mà lại còn giảm, giảm điên cuồng luôn, chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi thôi mà đã chạm đáy rồi, tất cả tiền anh ta ném vào đều đã mất trắng rồi.

“Xong!”

Cơ thể Từ Thiên Dật run lên, sắc mặt đã biến thành trắng bệch.

Số tiền 50 triệu này là tất cả tiền mặt anh ta có thể sử dụng, bây giờ đã mất trắng rồi.

Nhưng mà, đây chưa phải là chuyện bết bát nhất, nếu như chỉ 50 triệu của anh ta thì không sao, anh ta có thể chịu được nổi, nhưng mà vừa rồi anh ta còn gọi điện thoại để cho người của công ty ném mấy trăm triệu vào!

Bây giờ thì xong đời rồi!

Từ Thiên Dật lẩm bẩm, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao đồng tiền ảo này lại giảm giá nhanh như vậy, rõ ràng anh ta nhìn thấy tên kia đã mua vào rất nhiều, cho nên mới tưởng rằng sẽ tăng mạnh, không ngờ lại trực tiếp giảm xuống đáy.

“Chẳng lẽ. . . là tên nhãi kia?”

Bỗng nhiên, một ý nghĩ xuất hiện ở trong đầu Từ Thiên Dật, khiến cho toàn thân anh ta chấn động, và vô cùng kinh hãi.

Chẳng lẽ tất cả nhưng chuyện này đều cái bẫy của tên nhãi kia?

Tên nhãi kia cố tình cho mình xem điện thoại, cố tình tiết lộ tin tức cho mình biết, sau đó hung hăng hố một mình phát!

……

Hơn 12 giờ, Diệp Mặc rời khỏi phòng sách.

Hai người Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny vẫn chưa đi ngủ, mà đang ngồi trò chuyện sôi nổi trong phòng khách.

“Hai người vẫn chưa ngủ à!” Diệp Mặc vừa cười vừa đi xuống.

“Không ngủ được!” Dương Mạn Ny nâng mắt lên nhìn rồi cười nói.

Dương Mạn Ny còn chưa tháo trang sức và tẩy trang, trên người vẫn mặc chiếc váy dạ hội màu đen kia, hiện thị rõ ràng đường cong bay bổng và uyển chuyển, một mảnh trắng nõn và đẫy đà trước ngực thì vô cùng hấp dẫn.

Một cặp đùi đẹp thon dài trắng như tuyết, còn mang theo một tia nhục cảm đang nhẹ nhàng vắt lên nhau.

Dương Mạn Ny cũng không ý thức được, trên gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ hưng phấn, đến cả đôi mắt đẹp cũng đang tỏa ra những ánh sáng rạng rỡ.

“Sợ rằng đêm nay tôi không ngủ được rồi!” Dương Mạn Ny lại cười nói.

Tối nay, cô không chỉ được khoe khoang trước mặt bạn trai cũ, mà còn phát hiện ra mình đã có hơn 100 triệu, quả thật là vui hơn tết!

“Sao trông anh cũng vui vẻ vậy?” Dương Mạn Ny hơi đánh giá Diệp Mặc một chút, rồi hỏi với vẻ kinh ngạc.

Trên đường trở về, chỉ có cô và Ngọc TÌnh vẫn luôn vui vẻ, còn Diệp Mặc thì rất bình bĩnh, bình tĩnh không khác gì ngày thường, giống như trong mắt anh ta kiếm được vài tỷ chẳng đáng là gì vậy.

Nhưng bây giờ, Diệp Mặc lại cười tủm tỉm đầy vui vẻ.

Tô Ngọc Tình cũng hơi giật mình, rồi quay sang nhìn Diệp Mặc với ánh mắt nghi hoặc.

“A! Tôi vừa tặng tên kia một món quà lớn!” Diệp Mặc cười nói.

“Tên kia? Là ai?” Tô Ngọc Tình kinh ngạc nói.

“Thì chính là Từ Thiên Dật đấy!” Diệp Mặc nói.

“Anh tặng quà cho tên đó? Đừng bảo với tôi là anh sẽ giúp tên đó nhé?” Dương Mạn Ny cau mày nói.

Trong bữa tiệc vừa rồi, Từ Thiên Dật rất khách khí và nhiệt tình với Diệp Mặc, lẽ nào Diệp Mặc thật sự coi tên đó là bạn!

Thế thì hỏng rồi!

Tên kia chính là tên cặn bã, ngày xưa còn ngấp nghé Ngọc Tình nữa, ban này còn liên tục liếc trộm Ngọc Tình nữa, cô chỉ liếc mắt là đã nhìn ra tâm tư bẩn thỉu của tên kia, tại sao Diệp Mặc lại không nhìn ra chứ?

“Hiện giờ anh ta đã thua không ít tiền rồi, chắc cũng phải vài trăm triệu!” Diệp Mặc cười nói.

Sau đó, hắn giải thích đơn giản một lần.

Sau khi Dương Mạn Ny nghe xong thì há hốc cái miệng nhỏ đỏ hồng, mãi mà vẫn không khép lại được.

Cô trợn tròn mắt nhìn Diệp Mặc đầy khiếp sợ.

Diệp Mặc này xấu bụng như thế sao?

Vậy mà cô không nhận ra chút nào!

Bình Luận (0)
Comment