Trong phòng làm việc, Diệp Mặc thu dọn một chút.
Sau đó thì mở live stream.
Mãi đến hơn bốn giờ chiều thì hắn mới kết thúc, mang theo hai đứa bé chạy đến biệt thự nhà họ Tô.
Cha Tô đã chờ ở cửa, sau khi Diệp Mặc đỗ xe xong thì ông nhiệt tình tiến lên đón.
“Tiểu Mặc, mau vào nhà đi!”
“Để ông ngoại ôm một cái nào!”
Ông nói xong thì ôm hai đứa bé ở ghế sau lên, rồi đi vào nhà.
Sau khi chơi với hai đứa bé một lúc thì ông mới đi vào bếp giúp đỡ Diệp Mặc.
Năm giờ rưỡi, Tô Trạch Phong trở về.
Vừa vào nhà thì Tô Trạch Phong đã liếc nhìn về phía nhà bếp, thần sắc anh ta cũng hơi phức tạp.
Tô Trạch Phong cũng đã nghe nói đến chuyện của nhà họ Chu, cũng biết cha của Chu Lỗi đã bán công xưởng với giá 10 triệu, Tô Trạch Phong còn nghe nói rằng Chu Lỗi không còn tiền để thua lỗ nên đã giải tán công ty, không còn lập nghiệp nữa.
Mà tất cả mọi chuyện đều là người em rể này làm ra.
Nói thật, bây giờ Tô Trạch Phong cũng hơi sợ người em rể này rồi, thủ đoạn quá cứng rắn!
“Trạch Phong, đừng chơi điện thoại nữa, mau qua đây bê đồ ăn lên đi!” Cha Tô nhìn Tô Trạch Phong rồi vẫy tay một cái.
Tô Trạch Phong không dám lên tiếng, rất ngoan ngoãn đi qua bê đồ ăn lên bàn.
Lúc ăn cơm, Mẹ Tô bỗng nhiên hỏi một câu: “Mẹ nghe Ngọc Tình nói là, dạo gần đây con lại kiếm được rất nhiều à?”
Tối hôm qua bà nói chuyện điện thoại với con gái, thì trong lúc vô tình con gái đã nói Tiểu Mặc lại kiếm được rất nhiều tiền, nghe giọng điệu của con gái hết sức vui vẻ nên bà cũng không hỏi nhiều, bây giờ Tiểu Mặc đang ở đây nên bà thuận miệng hỏi một chút.
Động tác gắp thức ăn của Tô Trạch Phong bỗng nhiên dừng lại, lỗ tai đã vểnh lên.
Kiếm rất nhiều?
Vậy thì tốt quá rồi!
Anh ta đã lén lút đưa cho em gái một ít tiền để ném vào rồi, chẳng qua là không nói cho Tiểu Mặc biết mà thôi.
“Vâng!” Diệp Mặc mỉm cười.
Tô Trạch Phong lập tức nhếch miệng cười, tán dương một tiếng: “Lợi hại!”
Anh ta còn tưởng rằng số tiền này sẽ thua lỗ sạch rồi, nào ngờ người em rể này lại lợi hại như vậy.
“Kiếm được bao nhiêu? Có gấp bội không?” Tô Trạch Phong suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi.
Anh ta cũng không có nhiều lòng tin lắm, dù sao thời gian cũng quá ngắn, muốn kiếm gấp bội thì hơi khó.
“Gấp năm sáu lần thôi!” Diệp Mặc mỉm cười.
Sắc mặt của Tô Trạch Phong nhất thời cứng đờ, hai mắt trợn trừng lên, có chút không dám tin vào lỗ tai của mình.
Thời gian ngắn như vậy mà kiếm được gấp năm sáu lần?
Điều này. . . làm sao có thể chứ!
Mẹ Tô và Cha Tô cũng hơi giật mình, hai người họ đêu cảm thấy khó tin.
Lần trước Tiểu Mặc đã kiếm được rất nhiều, còn giúp con gái kiếm mấy trăm triệu nữa, bây giờ lại kiếm được gấp năm sáu lần, vậy thì phải kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Bọn họ đã không thể tưởng tượng được nữa rồi!
Hít!
Sau khi lấy lại tinh thần thì Tô Trạch Phong hít một hơi khí lạnh, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Người em rể này lợi hại đến mức quá đáng rồi!
Anh ta đã không đoán ra được tổng tài sản của người em rể này là bao nhiêu nữa rồi, chỉ sợ phải có vài tỷ rồi!
Sau đó, sắc mặt Tô Trạch Phong lại đỏ lên, vì nhớ đến chuyện mình muốn gả em gái vào hào môn quý tộc, cho nên đã chia rẽ cặp uyên ương này, bây giờ nhìn lại thì thấy may mắn khi mình đã không thành công.
Hào môn quý tộc thì nhằm nhò gì chứ!
Làm sao có thể so sánh với người em rể này của mình được!
“Ha ha!” Ngây ngốc một lúc lâu, cuối cùng Cha Tô cùng tỉnh táo lại, rồi thoải mái cười to.
Tuy rằng ông không phải là một người quá coi trọng đồng tiền, nhưng khi nghe Tiểu Mặc kiếm được rất nhiều tiền thì ông vẫn rất vui vẻ, ông cũng cảm thấy vui mừng khi mình không nhìn nhầm người.
Mẹ Tô cũng cười không ngập được miệng.
Sau khi tán dương vài câu thì bà lại nhìn về phía con trai mình, quở trách một câu.
“Trạch Phong, con nên học tập Tiểu Mặc đi!”
Đứa con trai này của mình không có bản lãnh gì lớn, phải nói là kém xa con gái, nếu như không có tiền của con gái thì Trạch Phong còn không thành lập được công ty luôn, bây giờ Trạch Phong vẫn còn chưa trả số tiền đấy đâu! Bà vẫn còn nhớ rất rõ ràng số tiền đó!’
Quả thật là không thể so sánh với Tiểu Mặc.
“Con. . .!” Tô Trạch Phong ấp úng mãi mà không trả lời được.
Anh ta bĩu môi một cái, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Anh ta chỉ là một người bình thường, làm sao có thể so sánh với loại yêu nghiệt này được chứ!
Một lát sau, Tô Trạch Phong đã không còn tủi thân nữa mà bắt đầu vui vẻ lên, Tiểu Mặc đã nói kiếm được năm sáu lần, vậy thì 6 triệu của anh ta cũng trở thành 30 triệu rồi, thu nhập này còn cao hơn thu nhập một năm của anh ta.
Sau vài chén rượu xuống bụng, thì Tô Trạch Phong lại càng vui vẻ hơn, ánh mắt nhìn người em rể này cũng càng thân thiết hơn.
Khi vui vẻ thì uống nhiều hơn, cho nên đã say khướt, ngã xuống ghế sa lon ở bên cạnh.
Đến cả Cha Tô cũng uống đến mức không chịu nổi, vội vàng khoát tay xin tha.
Sau khi ăn xong, Diệp Mặc ngồi chơi một lúc, đến 9 giờ hơn thì hắn mới gọi lái thuê đến để đi về.
Về nhà thì tắm rửa và dỗ hai đứa bé đi ngủ, sau đó hắn nhận điện thoại của Ngọc Tình, rồi lại mở live stream.