Kim Chính Thái ở đối diện cũng gắp một miếng lên, cẩn thận thưởng thức một phen.
Sắc mặt của anh ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại biến thành ngốc trệ, sau nữa thì lại lộ ra vẻ không thể tin nổi, thần sắc liên tục biến ảo.
Sau khi ăn xong phần của mình, thì Kim Chính Thái đặt đũa sang một bên, thở dài từ đáy lòng: “Hôm nay tôi được mở mắt rồi!”
Tuy rằng anh ta là người nước H, nhưng bởi vì công việc nên anh ta thường xuyên đi công tác ở Hoa quốc, nên đã được thưởng thức rất nhiều món ngon của các đại sư, tất nhiên anh ta cũng đã thưởng thức tay nghề của các đại sư phương tây.
Nhưng, chưa có một món ăn nào, hoặc là chưa có một vị đại sư nào khiến cho anh ta cảm thấy kinh ngạc và rung động như bây giờ.
Hương vị như vậy, chỉ cần nếm một lần thì cả đời khó quên.
“Nghe nói nhà hàng của các người có một vị đầu bếp rất lợi hại, được mọi người xưng hô là Trù Thần đúng không, tôi thấy hai món ăn này là người đầu bếp đó làm mới phải!”
Kim Chính Thái lau miệng xong thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Lệ Quyên.
Lạc Băng Nhan ở đối diện nghe thấy thế cũng hơi giật mình, liền ngước mắt nhìn qua.
Nàng cũng cảm thấy như vậy.
Tuy Diệp tiên sinh nói tự mình xuống bếp, nhưng có lẽ anh ấy cân nhắc đến chuyện tài nghệ của mình không tốt, không muốn mất mặt trước người nước ngoài, cho nên đã mời vị kia ra tay.
“Có thể nói là như vậy!” Lý Lệ Quyên mỉm cười.
“Tôi đã nói rồi mà!” Park Soon Jae lập tức nở nụ cười đắc ý: “Các người nhiều mánh khóe thật đấy! Anh ta nói rằng đích thân xuống bếp, kết quả thì lại thành gạt người!”
Quả nhiên là thế!
Lạc Băng Nhan gật đầu một cái, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Diệp tiên sinh vẫn biết nặng nhẹ, cũng không tùy hứng như vậy!
Lâm Khê ở một bên cũng cười, trong lòng thì cảm thấy mình đã trách lầm Diệp Mặc.
Đúng lúc này, Lý Lệ Quyên lại mở miệng: “Đây đâu phải gạt người, những món ăn này đều do anh ấy làm thật mà! Bởi vì người đầu bếp mà các vị vừa nhắc đến chính là anh ấy!”
Sắc mặt của Lâm Khê lập tức cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng đã đọng lại.
Một giây sau, đôi mắt của Lâm Khê đã trừng to, hiện lên vẻ cực kỳ kinh hãi.
Người này đang nói cái gì thế?
Trù Thần của nhà hàng này chính là Diệp tiên sinh á?
Làm sao có thể chứ!
Trong lòng Lâm Khê tràn đầy rung động và mờ mịt, cô còn cảm thấy chuyện này cực kỳ hoang đường.
Tên kia kiếm tiền lợi hại, ca hát lợi hại, làm thủ công cũng lợi hại đến mức khó tin, bây giờ đến cả nấu nướng mà cũng lợi hại như vậy sao!
Sắc mặt của Lạc Băng Nhan cũng cứng đờ, cô đã sợ ngây người.
Tiếng cười của Park Soon Jae ở đối diện đã im bặt, cả người thì cứng lại như hóa đá.
Đến cả Kim Chính Thái cũng cứng đờ người, mắt thì trợn tròn lên, hoàn toàn không thể tin nổi.
Người thanh niên đẹp trai đến mức khó tin vừa xong lại chính là Trù Thần á? Hai món ăn vừa xong cũng là do anh ta làm á?
Một lát sau, món ăn thứ ba cũng đã được mang lên.
“Chư vị, đây là món thứ ba, thịt Đông Pha! Tôi tin rằng mình không cần giới thiệu món này đâu nhỉ!”
Rốt cuộc thì Park Soon Jae cũng lấy lại tinh thần, gương mặt của anh ta đã nóng bừng bừng, anh ta còn không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Hôm nay, mặt mũi của mình mất hết rồi!
Park Soon Jae buồn bực, chỉ biết cắm đầu vào ăn.
“A. . .! Móa nó! Ăn ngon thật!” Park Soon Jae vừa ăn vừa kêu lên sợ hãi thán phục, ăn đến mồm miệng bóng loáng.
Lạc Băng Nhan thì vẫn hơi hoảng hốt, nàng vẫn không dám tin những món ăn này là do Diệp tiên sinh làm.
“Tổng giám đốc Lạc, ăn thôi!”
Lâm Khê ở bên cạnh đã lấy lại tinh thần từ lâu, khi thấy tổng giám đốc của mình vẫn còn đang ngây ngốc thì không khỏi đẩy nhẹ một cái.
“Ừm!”
Lúc này Lạc Băng Nhan mới hồi phục tinh thần, cầm đũa lên gắp một miệng thịt, dùng hàm răng cắn nhẹ một miếng.
“Ừm! Ngon quá!”
Đôi mắt đẹp của nàng lại lộ ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt một lần nữa.
Chất thịt vừa mềm dẻo vừa ngọt ngào, cộng thêm đây là món ăn do Diệp tiên sinh làm, cho nên nàng càng cảm thấy ngọt ngào hơn, hương vị ngọt ngào này thấm đến tận đáy lòng.
Bữa cơm này gần hai tiếng mới kết thúc.
Lạc Băng Nhan lau miệng xong thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Park Soon Jae, cười hỏi: “Thư ký Park, anh thấy thế nào?”
Mặt Park Soon Jae lại đỏ lên như mông khỉ, ấp úng mãi mà không nói lên lời, thần sắc vô cùng quẫn bách.
“Ha ha! Lạc tiểu thư, cô đừng làm khó thư ký Park nữa, vừa rồi thư ký Park hơi vô lễ, tôi thay mặt anh ấy nói lời xin lỗi, nhà hàng này hoàn toàn xứng đáng ba sao.” Kim Chính Thái cười vang nói.
Lạc Băng Nhan mỉm cười, cũng không nói gì nữa.
Một đoàn người ngồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy rời đi.
Lạc Băng Nhan đi về phía quầy tiếp tân để thanh toán.
“Lạc tiểu thư, không cần! Chủ tịch Diệp của chúng tôi nói rằng mời cô bữa cơm này.” Lý Lệ Quyên đi qua cười nói.
“Chủ tịch Diệp?”
Lạc Băng Nhan nhất thời giật mình, nàng và Lâm Khê ở bên cạnh đều ngẩn người tại chỗ.