Đám thanh niên bắt đầu la hét.
Diệp Mặc đánh giá đám người này một chút.
Đám người này ăn mặc rất khá, ko giống như loại lưu manh bình thường, mà giống như một đám công tử có tiền hơn.
Về phần tại sao lại đi ăn vạ thì…..
Diệp Mặc quay sang nhìn Khương Thi Vận.
Chỉ đơn giản là đám người này muốn tán gái thôi.
Mời hai cô gái uống rượu ko được thì bắt đầu giở thủ đoạn thôi.
“Rượu bao nhiêu tiền? cả bộ quần áo này nữa, tôi bồi thường.” Diệp Mặc lạnh lùng nói.
“U oa! Kinh nhờ, nhưng mà anh chỉ là một tên điểu ti lái con xe điện, chỉ sợ anh ko bồi thường nổi thôi.”
Một thanh niên cầm đầu mặc một bộ quần áo và trang sức hip hop cười khẩy nói.
“Nói đi, bao nhiêu? Xem tôi có trả nổi hay ko.” Khóe miệng Diệp Mặc nhếch lên.
“Rượu 12000 NDT.”
“Quần áo, 30000 NDT.”
Thanh niên mặc đồ hip hop hô lên.
“Chỉ có thế thôi à?” Diệp Mặc cười nhạo.
“42000 NDT! Anh có sao?”
Thanh niên mặc đồ hip hop hơi khó chịu, nghe giọng điệu của tên này có vẻ ngông cuống thế nhỉ.
“Số tài khoản.” Diệp Mặc lấy điện thoại đi động ra rồi nói.
Thanh niên mặc đồ hip hop hơi sửng sốt một chút, hiển nhiên là ko ngờ rằng người này lại sảng khoái như vậy.
Thanh niên mặc đồ hip hop nhìn thoáng qua Khương Thi Vận một chút, cảm thấy ko cam lòng.
Cậu ta hơi suy nghĩ một chút thì nói.
“Khoan đã, tôi nhớ nhầm, quần áo ko phải giá này, đây chính là hàng hiệu, giá thị trường phải 60000 NDT, anh phải đưa thêm 30000 NDT nữa.” Thanh niên mặc đồ hip hop vươn ba ngón tay ra đắc ý nói.
“Cậu muốn chơi tôi?”
Trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Mặc lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng.
“Này, đừng nói lung tung! Quần áo của tôi đáng giá này, nếu anh ko trả nổi thì đừng trang bức(*), tranh thủ thời gian cút đi.” Thanh niên mặc đồ hip hop cười đắc ý.
“Thật quá đáng, một bộ quần áo rách rưới cũng đòi 60000 NDT, theo tôi thì 60 đồng cũng ko đến, xấu ko ngửi nổi.” Hoàng Y Y ko cam lòng nói: “Còn nữa, rõ ràng là anh đâm vào tôi, dựa vào cái gì bắt chúng tôi bồi thường.”
“Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đâm vào, cô thử hỏi người xung quanh xem, họ đều nói là cô đâm vào tôi, nên tốt nhất là bồi thường tiền đi.”
Thanh niên mặc đồ hip hop cười khẩy, rồi nói tiếp: “Nếu như ko đền nổi thì nói với anh đây một câu! Anh đây rất hào phóng, chỉ cần hai cô em đi uống rượu với bọn anh, thì số tiền này anh sẽ bỏ qua, bọn anh cũng ko thiếu tiền.”
Thanh niên mặc đồ hip hop nói xong thì tiến lên mấy bước, muốn vươn tay ra ôm người.
“A…. đau đau!”
Ngay sau đó, chính bản thân cậu ta la hét thảm thiết.
Diệp Mặc vươn tay ra bắt lấy cổ tay của Thanh niên mặc đồ hip hop, sau đó dùng sức bóp.
“Tên khốn nay, mau buông tay ra.”
Thanh niên mặc đồ hip hop mặt đỏ lên, giận dữ gầm lên.
“Rượu, chính các người uống đi! Tiền, tôi cũng ko trả, nếu như mấy người ko hài lòng, thì gọi người kiện tôi đi.” Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Diệp Mặc nói xong thì hất tay một cái, Thanh niên mặc đồ hip hop lập tức lùi lại mấy bước rồi đặt mông ngồi xuống đất.
“Tên khốn này, muốn chết rồi.”
“Còn muốn chạy à?”
Đám thanh niên giận dữ, xông lên bao vây Diệp Mặc.
“Anh!”
Hoàng Y Y sợ hãi, lôi kéo Khương Thi Vận trốn ra sau lưng Diệp Mặc.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn đám thanh niên này, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
Chẳng qua chỉ là một đám công tử rượu chè quá độ mà thôi.
“Thằng chó này, nếu mày muốn chết thì đừng trách bọn tao ko khách khí, hôm nay ba người chúng mày, một người cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Thanh niên mặc đồ hip hop đứng dậy, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.
“Này này này, làm gì đấy.”
Đúng lúc này, cửa quán bar truyền đến một tiếng hét.
Một thanh niên mặc áo trắng bước nhanh từ trong quán bar ra, sau lưng còn có vài người bảo vệ.
“Lỹ Vĩ, cậu muốn làm gì, ko thấy đây là quán của tôi à? Còn dám gây sự ở đây nữa, cậu muốn kiếm chuyện với tôi đúng ko?”
Thanh niên này hung hùng hổ hổ đi đến, cậu ta vừa nghe bảo vệ nói bên ngoài đang có người gây sự, nên mới vội vàng chạy ra.
“Hồ thiếu gia, ko phải bọn tôi muốn gây sự, mà thằng chó này ko có mắt, nhất định phải chọc vào tôi, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ tên này một trận mới được.” Thanh niên mặc đồ hip hop chỉ tay vào Diệp Mặc, giận dữ quát lên.
“Kẻ nào ko có mắt như thế.”
Người thanh niên áo trắng quay sang nhìn về phía Diệp Mặc.
“Hả?”
Sau khi thấy rõ thì người thanh niên này lập tức ngẩn ra, hai mắt trợn tròn lên.
“Hồ thiếu gia, chính là tên điểu ti đi con xe điện này, còn dám bóp tay tôi nữa.” Thanh niên mặc đồ hip hop chỉ vào vết bầm trên cổ tay, tức giận nói.
“Cậu nói cái gì?”
Thanh niên áo trắng hơi hoảng hốt, còn tưởng là mình nghe nhầm: “Cậu nói là ….anh ta là điểu ti?”