“Đúng thế! Chẳng lẽ ko phải, anh nhìn chiếc xe điện rách nát kia mà xem.” Thanh niên mặc đồ hip hop nói.
Thanh niên áo trắng lấy lại tinh thần, miệng mấp máy, giống như muốn nói cái gì đó.
“Hồ thiếu gia, thế này đi, tôi cũng ko gây phiền phức cho anh, chúng tôi sẽ đi qua bên kia dạy dỗ con hàng này, cam đoan sẽ ko ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh.” Thanh niên mặc đồ hip hop lại nói.
“Dạy dỗ mẹ nhà cậu.”
Thanh niên áo trắng ko nhịn nổi nữa, chửi ầm lên.
“Hồ thiếu gia, anh….” Thanh niên mặc đồ hip hop ngây ngẩn cả người.
“Họ Lý, cậu có biết anh ta là ai ko? Còn điểu ti nữa, theo tôi thì cậu mới là điểu ti! Về sau muốn đi trêu chọc người khác thì mở to mắt chó của cậu ra nhìn cho kỹ, xem đối phương là nhân vật nào.” Thanh niên áo trắng mắng to.
Thanh niên mặc đồ hip hop nghe thấy thế thì mặt dại ra, hoàn toàn ko hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vì sao nghe giọng điệu của Hồ thiếu gia thì có vẻ như nhận biết con hàng này vậy nhỉ, hơn nữa còn biết thân phận của đối phương.
Nhưng mà sao có thể như thế chứ?
Đám thanh niên phía sau cũng ngây dại.
Hai cô gái sau lưng Diệp Mặc thì lộ ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu.
“Y Y, anh họ bạn….”
“Mình cũng ko biết.” Hoàng Y Y lắc đầu, vẻ mặt cũng khó hiểu.
Ko phải anh họ chỉ là một người bình thường thôi sao?
“Anh Diệp, ko ko ko, Diệp thiếu gia, thật xin lỗi! Không ngờ rằng trong quán của em lại xảy ra loại chuyện này, em xin lỗi anh, sau này anh đến quán em chơi thì sẽ miễn phí hết.” người thanh niên áo trắng nhiệt tình cười nói.
“Đây là quán của cậu à?” Diệp Mặc nhìn người thanh niên này.
Diệp Mặc nhận ra người này.
Người thanh niên này là người lái Ferrari chờ ở dưới nhà của hoa khôi Phó.
Hình như là một công tử họ Hồ.
“Vâng vâng vâng! Em là Hồ Nhất Phàm, anh gọi em là Tiểu Hồ là được.”
Hồ Nhất Phàm móc ra một điếu thuốc lá đưa đến.
“Tôi nhận ra cậu.” Diệp Mặc ko nhận điếu thuốc, mà dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Mấy người này muốn lừa tôi, cậu nói phải làm gì bây giờ?”
Hồ Nhất Phàm khẽ giật mình, điếu thuốc trong tay cũng run lên.
Mẹ nó!
Đám chó chết này, còn dám lừa gạt người khác trong quán của mình nữa.
“Diệp thiếu gia, anh cho em một con số, em sẽ trả lại cho anh gấp đôi, coi như là bồi tội thay cho bọn họ.” Hồ Nhất Phàm vội vàng nói.
“72000 NDT.”
“Vâng vâng, em chuyển luôn đây.”
Hồ Nhất Phàm vội vàng lây điện thoại di động ra, chuyển 150.000 NDT qua.
“Tôi đi đây!”
Sau khi nhận được tiền thì Diệp Mặc quay lại nói với hai cô gái: “Đi thôi.”
“Ah.” Hai cô gái vẫn còn đang ở trong trạng thái quay cuồng, nghe thấy thế thì gật đầu, đi theo Diệp Mặc, ngồi lên xe điện.
Bà người chen nhau trên một chiếc xe điện, Hoàng Y Y ngồi giữa, Khương Thi Vận thì ngồi sau cùng.
“Ngồi chắc vào.”
Diệp Mặc chậm rãi khởi động, bắt đầu lái đi trước ánh mắt đờ đẫn của một đám người.
“Lợi hại thật.” gương mặt Hồ Nhất Phàm lộ vẻ ước ao và ghen tỵ.
Mình đi tán gái đều phải lái Ferrari mới thành công.
Mà Diệp Mặc đi tán gái thì chỉ lái một chiếc xe điện.
Đây chính là chênh lệch.
“Hồ thiếu gia, anh có….nhầm lẫn gì hay ko?”
Thanh niên mặc đồ hip hop đi đến, buồn bực nói: “Con hàng kia…..ko phải chỉ là một tên điểu ti thôi sao.”
“Điểu ti?” Hồ Nhất Phàm châm một điếu thuốc lên rồi cười.
“Cậu có biết anh ta là ai ko? Anh ta đã từng uống rượu với cha tôi đó, còn là anh em của tổng giám đốc Đinh nữa, cậu cảm thấy anh ta là tên điểu ti sao? Người ta lái xe điện chính là khiêm tốn mà thôi, cậu cho rắng người ta ko có tiền à?”
“Xe mà anh ta lái, chính là Bugatti đấy.”
Thanh niên mặc đồ hip hop nghe xong thì toàn thân chấn động như bị sét đánh, gương mặt hiện lên vẻ ko thể tưởng tượng nổi.
Mầy người còn lại cũng sợ ngây người.
Làm sao họ có thể ngờ rằng, một tên lái chiếc xe điện rách náy lại có đại vị kinh người như vậy chứ.
…..
“Anh họ, anh….quen ông chủ quán bar đó à?”
Đi một lúc thì rốt cuộc Hoàng Y Y cũng ko nhịn được mà hỏi.
“Có quen biết.”
Hoàng Y Y ồ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn hơi nghi ngờ.
Coi như quen biết, thì ông chủ đó cũng ko cần phải khách khí với anh họ mình như vậy chứ, thậm chí còn có vẻ như hơi sợ hãi anh họ.
“Xem ra mấy năm nay anh họ có vài bí mật mà mình ko cũng biết.” Hoàng Y Y âm thầm nói.
“Anh đưa hai em trở về nhé.” Diệp Mặc nói
“Giờ này ko còn tàu điện.” Hoàng Y Y lẩm bẩm.
“Gọi xe là được.”
“Xa lắm, từ nơi này về trường học phải hơn 2 tiếng.”
“Thế hai em ngủ ở khách sạn đi.”
“Không mang thẻ căn cước.”
“Sao thể căn cước cũng ko mang theo nữa.” khóe môi Diệp Mặc giật giật, cảm thấy hơi đau đầu.
“Hay là thế này đi, anh mang các em đến chỗ anh, nhưng mà em phải giữ bí mật, ko được kể với mẹ em.” Diệp Mặc nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
“Đi đâu mà thần bí như thế?” Hoàng Y Y kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là nơi tốt rồi.”
Diệp Mặc cười cười, thay đổi phương hướng, phóng về phía Hồ Phỉ Thúy.