“Anh họ, anh dẫn bọn em đi đâu thế?”
“Đừng hỏi nữa, đến nơi em sẽ biết.”
Trên đường cái, một chiếc xe điện phi nhanh như gió.
Ngồi trước là một thanh niên đẹp trai tuấn mỹ, phía sau là hai cô thiếu nữ thanh xuân, nhất là cô gái ngồi sau cùng, mặc một bộ váy trắng và mái tóc đen tung bay, xinh đẹp giống như tiên nữ vậy.
“CMN! Thế mà cũng được à?”
Vài tài xe đi qua nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há hốc mồm.
Không ít người cúi đầu nhìn về phía logo Mercedes và Porsche của mình, rồi cảm thấy mất niềm tin vào cuộc sống.
Dựa vào cái gì mà người ta đi xe điện cũng có thể chở theo hai thiếu nữ xinh đẹp, mà bọn họ lái ô tô sang trọng thì lại không có em nào.
Đúng là kẻ hai bịch sữa, kẻ thì không bịch nào.
Chẳng lẽ chỉ vì người ta đẹp trai thôi à?
“Sắp đến rồi.” Diệp Mặc lái tầm 20 phút thì rốt cuộc cũng đến cửa lớn của khu biệt thự.
“Anh, đây là chỗ nào vậy? Khách sạn à?” Hoàng Y Y buồn bực hỏi.
Nơi này có nui có hồ, nhìn qua thì có vẻ giống như khách sạn ở nhưng khu nghỉ dưỡng.
“Ai thế?”
Nhân viên an ninh Tiểu Lưu thấy một chiếc xe điện đi đến thì hơi cau mày.
Là ship đồ ăn sao?
Giờ này, đi xe điện đến, cũng chỉ có ship đồ ăn mà thôi.
“Diệp…Diệp tiên sinh?”
Tiểu Lưu đang định quát lên thì nhìn thấy rõ người đến là ai, lập tức trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám tin.
Người lái xe điện, lại chính là Diệp tiên sinh!
Là chủ nhân của căn biệt thự số 1.
Tiểu Lưu ngơ ngác nhìn Diệp tiên sinh, lại nhìn chiếc xe điện này một chút.
Lần trước là một chiếc Jetta nát, lần này lại là một chiếc xe điện rách nát, vị Diệp tiên sinhnày có nhiều sở thích kỳ quái thật.
Tiếp đó, Tiểu Lưu nhìn thấy hai thiếu nữ ngồi phía sau thì miệng há hốc.
“Diệp tiên sinh, mời ngài vào!”
Một lát sau thì Tiểu Lưu mới lấy lại được tinh thần, cuống quít đi lên mở cửa.
“Không hổ danh là Diệp tiên sinh.”
Tiểu Lưu nhìn chiếc xe điện chở hai thiếu nữ lướt qua trước mặt thì cảm khái một câu, mặt mũi tràn đầy vẻ hâm mộ.
“Anh họ, rốt cuộc thì đây là địa phương nào?”
Hoàng Y Y vừa nhìn bốn phía vừa hỏi đầy nghi ngờ.
Nơi này cũng không giống với khách sạn, mà giống với khu biệt thự hơn.
“Mình biết nơi này, hình như là khu biệt thự Hồ Phỉ Thúy, ở đây đều là biệt thự xa hoa.” Khương Thi Vận nhỏ giọng nói: “Vì sao anh họ cậu lại dẫn chúng mình đến đây nhỉ?”
“Mình cũng không biết.” Hoàng Y Y cũng không hiểu rõ.
Nàng cảm thấy mình hoàn toàn không nhận ra người anh họ này nữa rồi, không chỉ đẹp trai hơn trước, còn có một tầng thân phận thần bí nữa, hiện giờ lại dẫn nàng đến một khu biệt thự sang trọng như này nữa.
“Đến nơi rồi.” Diệp Mặc dừng xe trước cổng chính của biệt thự.
Mỗi một căn biệt thự ở đây đều có tường vây và cổng chính riêng biệt.
“Anh họ, nơi này… là nhà của bạn anh sao?”
Hoàng Y Y xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, vừa sợ hãi vừa thán phục nói.
“Căn biệt thự rộng quá.” Khương Thi Vận cũng kinh ngạc kêu lên.
“Nhà bạn nào, đây là nhà của anh!” Diệp Mặc cười nói.
“Đây là…nhà anh? Nhà của anh á?”
Cặp mắt của Hoàng Y Y lập tức trợn tròn, sợ ngây người.
Khương Thi Vận đứng bên cạnh cũng há hốc cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nàng cũng ngẩn người ra.
“Đúng vậy, vừa mới mua xong, vào thôi, tối nay hai em ngủ ở đây vậy.”
Diệp Mặc dùng vân tay để mở khóa cửa.
“Trời ạ!”
Hoàng Y Y nhìn thấy cửa lớn chầm chầm mở ra thì thân thể hơi lung lay một chút, nàng cảm thấy đầu óc mình choáng vàng rồi.
Anh họ của nàng, lại có nhiều tiền như thế sao, mua hẳn một căn biệt thự lớn như này sao?
Nàng nằm mơ cũng không dám mơ như vậy!
Còn Khương Thi Vận thì giống như bị hóa đá, đứng im tại chỗ không động đậy chút nào, trên gương mặt thanh thuần lộ ra vẻ cực kỳ chấn động.
“Trời ạ! Quá đẹp! Quá rộng rồi.”
“Kia là bể bơi sao?”
Hai người đi vào theo Diệp Mặc, vừa nhìn ngắm khắp nơi, vừa hô lên những tiếng kinh ngạc.
“Cái bàn ăn này, cả bộ đồ ăn này nữa, đều là hàng Hermes sao?”
“Còn bộ dao nĩa này lại là hàng Tiffany nữa.”
Hai người càng đi vào trong thì mắt càng trợn tròn.
Hai người đi một vòng thì cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Căn biệt thự này không chỉ rộng lớn, mà còn xa hoa đến cực hạn.
“Hai em ở phòng này đi, có chuyện gì thì gọi anh nhé.”
Diệp Mặc sắp xếp cho hai nàng một phòng, rồi quay người rời đi.
“Giường thật mềm mại, cái chăn này cũng rất thoải mái, sờ lên thích thật.”
Hoàng Y Y nhảy lên giường, kêu lên đầy hạnh phúc.
“Rốt cuộc thì… anh họ của bạn làm cái gì?”
Khương Thi Vận đi đến cạnh giường nói: “Mình vừa lên mạng tìm hiểu, biệt thự ở đây có giá ít nhất là 100 triệu NDT.”
“100 triệu NDT???” vẻ mặt Hoàng Y Y tràn đầy hoảng sợ.
“Mình…mình cũng không biết nữa! lúc trước hình như là làm lập trình viên. Mẹ mình kể với mình rằng anh ấy mới phát tài, mình còn tưởng rằng chỉ kiếm được vài triệu thôi, không ngờ anh ấy lại có nhiều tiền đến vậy.”
“Anh họ bạn thật lợi hại!” Khương Thi Vận thán phục nói.
“Hơn nữa còn rất đẹp trai, đúng không?” trên mặt Hoàng Y Y tràn đầy kiêu ngạo nói.
“Đúng là rất đẹp trai.”
Khương Thi Vận nhớ đến khuôn mặt tuấn mỹ mê người kia thì mặt đỏ lên, thần sắc lộ ra vài phần e lệ.