Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 575 - Chương 575: Đinh Vân Thụy: Này, Đừng Có Mạnh Miệng! (2)

Chương 575: Đinh Vân Thụy: Này, đừng có mạnh miệng! (2) Chương 575: Đinh Vân Thụy: Này, đừng có mạnh miệng! (2)

Ông ta còn tưởng rằng vị Tần tiểu thư này sẽ thất bại, coi như mở nhà hàng thì cũng chỉ vớ vẩn thôi, nào ngờ vị Tần tiểu thư này lại mở một nhà hàng có hy vọng trèo lên vị trí số một của Đế Kinh!

Ông ta là người đã mở vài trăm nhà hàng, trong đó có không ít nhà hàng cao cấp, nhưng không có một nhà hàng nào có thể so sánh với nhà hàng Nhã Yến này.

“Tần tiểu thư, rất có bản lĩnh đấy!” Ông ta mỉm cười, rồi lại thán phục một câu.

Sau khi uống một hớp rượu, thì ông ta lại liếc mắt nhìn về phía con trai mình, trong mắt có ý cười.

Ông ta cũng biết con trai mình rất để ý vị Tần tiểu thư này.

Trước kia ông ta cảm thấy, gia cảnh của vị Tần tiểu thư này quá bình thường, thân phận và địa vị cũng như vậy, cho nên không xứng với con trai mình, có thể chơi đùa, nhưng không thể bước chân vào cửa nhà mình được.

Nhưng bây giờ, ông ta lại hơi thưởng thức vị Tần tiểu thư này, có thể mở một nhà hàng ghê gớm như vậy thì cũng coi như là đủ tư cách bước chân qua cửa nhà ông ta.

Đinh Vân Thụy nhìn thấy thái độ của cha mình như vậy thì cười rất vui vẻ.

Cha mình đã nói như vậy thì chứng tỏ đã tán thành Tần tiểu thư rồi.

Lúc này, một món ăn nữa lại được mang lên, hai người tiếp tục thưởng thức, rồi lại khen không dứt miệng.

Một lát sau, Nhân viên phục vụ đã mang món ăn đầu tiên lên cho Diệp Mặc thưởng thức: “Xin chào tiên sinh, đây là đồ ăn của ngài, xương cá hun khói!”

Đầu tiên thì Diệp Mặc quan sát một phen, sau đó thì hít hà vài hơi, sau cùng mới cầm đũa lên nếm thử một miếng.

Đôi lông mày của hắn hơi cau lại một cái, rồi sau đó lại giãn ra.

Cũng tạm được!

Rất nhanh, hắn đã cho ra đánh giá.

Cũng tạm được, coi như là không mất mặt!

Sau đó, từng món từng món ăn được mang lên, Diệp Mặc đều cẩn thận thưởng thức.

“Tiên sinh, đây là một bản xin ý kiến đánh giá, ngài có thể viết đánh giá về món ăn và phục vụ của nhà hàng chúng tôi lên đó, hoặc là có góp ý để cải tiến gì cũng được, sau khi điền xong thì chúng tôi sẽ tặng ngài một món quà nhỏ.”

Khi Diệp Mặc ăn được một nửa, thì một nhân viên phục vụ đi qua, đưa cho hắn một tờ khảo sát và một câu bút.

“Món ăn à! Hương vị cũng tạm được đấy!” Diệp Mặc tiếp nhận rồi cười nói.

Nhân viên phục vụ nhất thời giật mình, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Tất cả các khách hàng trước đều khen ngợi và cho đánh giá cực cao với đồ ăn của nhà hàng bọn họ, duy chỉ có vị này là nói tạm được, còn có vẻ như là rất miễn cưỡng mới nói ra câu tạm được vậy.

Nhân viên phục vụ lấy lại tinh thần, rồi cười nói: “Thật sao? Vậy thì ngài có thể viết những món ăn nào chưa tốt vào đây!”

Tất cả những vị khách hôm nay đến đây đều là những người không tầm thường, bọn họ không phải là đầu bếp nổi tiếng, thì cũng là đại sư, nhà phê bình ẩm thực, hoặc là ông chủ, các nhân vật nổi tiếng, cho nên không thể tùy tiện đắc tội được.

Đúng lúc này, những người ở bàn bên cạnh cũng đã nghe thấy cuộc đối thoại này, bọn họ liền ngẩng đầu lên nhìn sang, thần sắc đều hơi kinh ngạc.

Còn có người nói đồ ăn ở đây tạm được á?

Người nào mà mạnh miệng như vậy?

Ngay sau đó, ánh mắt bọn họ đều tập trung về phía bên này, sau khi thấy rõ thì bọn họ đều hơi giật mình.

Người phát ngôn bừa bãi là một thanh niên 24 25 tuổi, người này đẹp trai đến mức không thể nào hình dung, hơn nữa. . . còn mang theo hai dứa bé?

Đinh Hồng Lượng dò xét một phen rồi cau mày lại, nhưng cũng không lên tiếng.

Có lẽ người trẻ tuổi này không thưởng thức được những món ăn này ngon hay dở, cho nên mới nói như vậy, cũng không có gì khó hiểu cả.

Song, Đinh Vân Thụy tuổi trẻ khí thịnh lại không nhịn được.

Anh ta vênh mặt lên, dùng giọng điệu khiêu khích nói: “Này! Tên kia, đừng có mạnh miệng! Cậu nói đồ ăn ở đây chỉ bình thường, không ngon, vậy cậu đã ăn món ăn nào ngon hơn ở đây sao?”

Diệp Mặc nghe thấy thế thì quay sang nhìn một cái.

Lúc nãy hắn cũng đã nghe được cuộc đối thoại của những người này, hình như người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi kia là một ông chủ lớn, vì mọi người đều gọi ông ta là chủ tịch Đinh, còn người trẻ tuổi kia thì lại gọi người này là cha, cho nên hai người này là hai cha con.

Dường như bọn họ cũng rất thân với Tần tiểu thư.

“Tôi không có nói khó ăn!” Diệp Mặc mỉm cười: “Tôi chỉ nói là tạm được thôi!”

“Vậy thì có khác gì nhau!” Đinh Vân Thụy cười nhạo.

Nhà bọn họ cũng làm ăn uống nên tất nhiên biết thưởng thức đồ ăn, hơn nữa, bên cạnh còn có mấy vị bếp trưởng và đại sư của tập đoàn nữa, bọn họ đều khen không dứt miệng, thì mấy món ăn này có thể kém hay sao!

Tất cả khách khứa ở bốn phía đều không có ai nói là khó ăn, duy nhất chỉ có tên này nói rằng khó ăn!

Hiển nhiên, đây chính là vấn đề của bản thân tên này!

Bình Luận (0)
Comment