“Theo tôi thì miệng cậu có vấn đề mới đúng! Cho nên mới không biết là ngon hay dở, đồ ăn ngon vào trong miệng cậu cũng trở nên lãng phí, theo tôi thì cậu không thích hợp đến những nhà hàng cao cấp như vậy đâu, cậu chỉ hợp ăn đồ ăn vỉa hè mấy đồng tiền thôi!” Đinh Vân Thụy nhếch miệng cười khẩy.
Anh ta nói xong thì hừ một tiếng, rồi lại vênh mặt lên, thần sắc rất kiêu căng và đắc ý.
Tên này đẹp trai đến mức khiến cho anh ta cảm thấy ghen ghét, chẳng qua là tên này cũng chỉ có khuôn mặt mà thôi, còn về phần thưởng thức thì còn lâu mới bằng anh ta.
Đinh Vân Thụy vừa nghĩ đến tên này vô duyên với các món ăn trên đời, thì anh ta lại lộ ra vài phần thương hại và đồng tình.
“Cũng không biết có phải Tần tiểu thư mời đến hay không? Chác là không phải đâu! Để cho tên này ăn đồ ăn ngon cũng chỉ là lãng phí!” Trong lòng anh ta nghĩ như vậy.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Đinh Vân Thụy, cười nói :”Tôi cảm thấy, hàng vỉa hè cũng rất tốt mà! Hàng vỉa hè cũng có không ít món ngon đâu!”
“Ha ha!” Đinh Vân Thụy nhất thời cười nhạo một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh miệt: “Hàng vỉa hè bẩn như vậy thì lấy đâu ra món ngon! Buồn non! Chẳng qua là, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp ăn hàng vỉa hè đấy, cậu đừng ngồi ở đây nữa, đi ăn hàng vỉa hè của cậu đi thôi!”
Đinh Vân Thụy nói xong còn lộ ra vài phần chán ghét.
Trong mắt anh ta, thì hàng vỉa hè vừa dơ vừa bẩn lại vừa loạn, thế mà tên này còn nói tốt, thật sự là buồn cười!
Ngồi ở địa phương xa hoa và cao cấp như vậy mà bàn luận đến hàng vỉa hè thì thật sự là làm nhục nhà hàng này!
Diệp Mặc nghe thấy thế thì cẩn thận quan sát người này một phen.
Áo sơ mi và âu phục đều đắt đỏ, trên cổ tay còn có một chiếc đồng hồ Patek Philippe, cộng thêm dung mạo và đầu tóc chỉnh tề, thì đúng là có gan nói những lời này, còn cả thái độ hung hăng vênh váo, cao cao tại thượng này thì đúng là thái độ của đám người thượng lưu rồi.
Thảo nào lại ghét bỏ hàng vỉa hè như vậy!
Nhưng mà, Diệp Mặc xuất thân từ nông thôn, gia đình cũng không giàu có gì, cho nên hắn cảm thấy hàng vỉa hè rất thân thiết, rất có cảm giác khói lửa.
Diệp Mặc mỉm cười, nói: “Tôi có ăn hàng vỉa hè hay không, hoặc là ăn ở đâu, thì cũng có liên quan gì đến anh không! Còn đây là đánh giá của cá nhân tôi, cũng không quan hệ gì với anh mà!”
“Tại sao không có quan hệ, chủ nhà hàng này là bạn của tôi, bạn bè rất thân, cậu nói đồ ăn ở đây không ngon, thì đương nhiên có quan hệ với tôi rồi!” Đinh Vân Thụy cất cao giọng quát lên.
Lúc này, một số người ở bốn phía cũng đang nhỏ giọng bàn luận.
Dường như Đinh Vân Thụy rất thích như vậy, cho nên còn cười đắc ý hơn.
Anh ta cảm thấy, mình đang ra mặt hộ Tần tiểu thư, lát nữa Tần tiểu thư biết thì sẽ cảm ơn anh ta nữa.
Diệp Mặc nghe thấy thế thì nhếch miệng cười.
Sau đó hắn cau mày nói: “Thế anh muốn thế nào?”
“Xin lỗi!” Đinh Vân Thụy hừ một tiếng: “Rồi lại sửa đánh giá một lần đi, lần này viết tốt một chút.”
“Tôi phải xin lỗi á?” Diệp Mặc hơi giật mình, sau đó lại bật cười: “Tôi đến đây ăn cơm, là khách hàng mà còn không thể tùy tiện đánh giá sao? Còn nữa, việc này cũng không có quan hệ gì với anh cả! Anh chỉ là bạn của chủ nhà hàng thôi, chứ không phải là ông chủ của nhà hàng, anh không quản được chuyện này!”
Diệp Mặc nheo mắt đánh giá đối phương, rồi lắc đầu, hắn cảm thấy người này thật sự hơi não tàn.
“Cậu. . .”
Đinh Vân Thụy bị nói cho á khẩu, khuôn mặt anh ta đỏ lên, nhưng mà nhất thời không thể tìm được lời để phản bác.
Các vị khách còn lại thì đều mỉm cười.
Người thanh niên đẹp trai này nói cũng có lý, nếu là khách hàng, thì tất nhiên có quyền lợi đánh giá rồi, làm có có chuyện không có người ta nói chuyện chứ.
Chẳng qua là, người thanh niên này cũng hơi mạnh miệng thôi!
Đồ ăn ở đây ngon như vậy mà anh ta nói là tạm được, thì đúng là hơi kiêu căng!
Chỉ sợ là đến quấy rối rồi!
Lúc này, có nhân viên phục vụ đã chú ý đến, cô vội vàng quay người đi về phía khu phòng Vip.
Rất nhanh, có tiếng bước chân vang lên.
Một bóng người uyển chuyển đang bước nhanh về phía đại sảnh.
“Tần tiểu thư!”
Trong đại sảnh lập tức náo nhiệt lên, rất nhiều người đều chào hỏi hết sức nhiệt tình.
Đại đa số người đang ở đây đều là được mời đến để đánh giá nhà hàng Nhã Yến này.
“Tần tiểu thư!”
Đinh Vân Thụy nghe thấy thế thì lập tức kích động, vội vàng đứng lên rồi quay sang bên đó.
Khi nhìn thấy dáng người tịnh lệ và mê người đi qua thì ánh mắt của anh ta đã sáng lên.
Đinh Vân Thụy nhiệt tình chào hỏi, rồi còn bước về phía đó để nghênh đón.
“Tần tiểu thư, nhà hàng này của cô quá hoàn mỹ! Tôi và cha tôi vừa mới thưởng thức xong, mỗi một món đều cực kỳ ngon. . .” Đinh Vân Thụy nhiệt tình nịnh nọt, sau đó, lông mày anh ta dựng lên, quát: “Tên kia, chính là tên kia đã nói rằng đồ ăn ở đây rất khó nuốt, chắc chắn là đến gây sự rồi!”