Lúc này, Tần Nhã đã nhìn thấy bóng người ở cách đó không xa, nàng sửng sốt một chút rồi lại cười.
Khi cô nghe Đinh Vân Thụy nói xong, thì sắc mặt không khỏi thay đổi, nhỏ giọng hô lên: “Anh ấy nói là rất chán sao?”
“Cái này. . . cậu ta có ý như vậy, tuy rằng cậu ta không nói như vậy, nhưng mà nói là tạm được, đây chẳng phải là giống nhau sao!” Đinh Vân Thụy lầm bầm.
“Vậy thì tốt rồi!” Tần Nhã nhất thời thở phào một hơi, còn đưa tay vỗ vỗ bộ ngực.
“Ơ! Tần tiểu thư, cô để ý đến đánh giá của một mình cậu ta làm gì! Tất cả mọi người đều nói là rất ngon, chỉ có một mình cậu ta nói như vậy, chắc chắn đây là vấn đề của cậu ta rồi!” Đinh Vân Thụy cười nói.
Tần Nhã nhìn về phía bên kia, cười xinh đẹp nói: “Anh ấy có thể nói là tạm được, thì tôi đã rất hài lòng rồi!”
Đinh Vân Thụy nghe thấy thế thì nhất thời giật mình, sắc mặt cũng đã cứng đờ.
Tần tiểu thư có ý gì vậy?
Cái gì gọi là anh ta nói tạm được thì tôi rất hài lòng?
Tên kia là ai chứ?
Tại sao Tần tiểu thư lại coi trọng tên đó như vậy?
Mọi người ở bốn phía nghe thấy thế thì đều giật mình, trên mặt đều lộ ra vài phần khó hiểu và kinh ngạc.
Nghe giọng điệu và thần sắc của Tần tiểu thư, thì hình như. . . người thanh niên đẹp trai đến mức khó tin này có địa vị không nhỏ, ít nhất thì cũng là một nhân vật cực kỳ quan trong ở trong mắt Tần tiểu thư!
“Tần tiểu thư, cô. . . cậu ta. . .”
Đinh Vân Thụy ngước mắt lên nhìn bên kia một chút, rồi lại nhìn Tần Nhã một chút, lắp bắp vài câu.
“Vị này chính là Diệp tiên sinh! Cũng chính là vị khách quan trọng nhất của ngày hôm nay!” Tần Nhã nhìn về phía người thanh niên phía trước, mím môi cười nói.
Đinh Vân Thụy nghe thấy thế thì toàn thân chấn động, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Thế mà Tần tiểu thư lại thật sự mời tên này á, thậm chí Tần tiểu thư còn coi tên này là vị khách quan trọng nhất nữa sao?
Đến cùng thì tên này có lai lịch gì chứ?
Đinh Vân Thụy trơn trừng mắt lên để nhìn cho kỹ lại, trong lòng anh ta có chấn động mãnh liệt, cũng có vô cùng ghen ghét.
Đại sảnh của nhà hàng nhấc lên một trận xôn xao.
Tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tần tiểu thư lại coi trọng người thanh niên đẹp trai này đến thế sao? Bằng không thì sẽ không nói ra câu này ở trước mặt tất cả mọi người, chắc chắn người này không tầm thường, nếu không thì sao có thể khiến mọi người phục cho được!
Phải biết, những người đang ngồi ở đây hôm nay đều là người có thân phận, mỗi một người đều là khách hàng rất quan trọng.
“Tần tiểu thư, vị Diệp tiên sinh này là . . .?”
Có người đã không chịu nổi nên lên tiếng hỏi.
Người này đã quan sát tỉ mỉ một phen nhưng vẫn không nhận ra gương mặt xa lạ này, cũng chưa nghe nói đến một nhân vật như vậy ở trong vòng tròn.
“Diệp tiên sinh, chính là vị ở nhà hàng Duyệt Vân!” Tần Nhã chỉ tay về phía Diệp Mặc rồi giới thiệu.
“Nhà hàng. . .Duyệt Vân!”
Sau khi người kia nghe xong thì sững sờ, tiếp theo thì cơ thể của anh ta rung mạnh như bị sét đánh.
Cặp mắt kia cũng đã tràn đầy vẻ rung động và không thể tin nổi.
Nhà hàng Duyệt Vân!
Có ai mà không bết nhà hàng Duyệt Vân này chứ! Chính bản thân anh ta cũng đã đến đó để đánh giá, cũng đã đọc hai bài viết của Tần tiểu thư về nhà hàng Duyệt Vân.
Chẳng lẽ. . . người này chính là vị đầu bếp thần bí của nhà hàng Duyệt Vân hay sao?
Chính là người được Tần tiểu thư ca tụng là Trù Thần?
Thảo nào!
Sau khu rung động đến cực điểm, thì người này lại giật mình một cái, rồi cảm thấy tất cả những chuyện này là lẽ đương nhiên, với thực lực và địa vị của người này thì hoàn toàn xứng đáng là vị khách quan trọng nhất hôm nay!
Câu đánh giá ‘tạm được’ kia cũng không phải là cuồng vọng.
“Là. . .là . . . anh ta?” Đinh Vân Thụy cũng chấn động, và vô cùng kinh hãi.
Anh ta không thể nào tin được, người thanh niên đẹp trai đến mức không thể hình dung này lại chính là người đầu bếp thần bí trong lời đồn kia.
Đinh Vân Thụy nhớ lại vừa rồi mình còn cảm thấy người này không hiểu ẩm thực, lại vì thế mà dương dương đắc ý, lại còn có ý thương hại đối phương, thì bây giờ anh ta đã vô cùng quẫn bách, gương mặt cũng ngượng chín cả lên.
Đinh Hồng Lượng ở bên cũng cũng hơi rung động, trong mắt cũng lóe lên một tia kinh ngạc mãnh liệt.
Sau đó, ông ta lại quay sang quan sát người thanh niên này một cách cẩn thận hơn.
Ông ta cũng nghe nói rằng, người này vô cùng trẻ tuổi, nhưng mà thật không ngờ rằng còn đẹp trai như vậy.
Quả thật . . . có chút không dám tin!
Đinh Hồng Lượng cũng làm ăn uống, ngày xưa cũng xuất thân từ đầu bếp, cho nên cũng biết kinh nghiệp là một thứ rất quan trọng với đầu bếp, mặc dù có thiên phú và năng khiếu cao, nhưng không tích lũy đầy đủ kinh nghiệp thì sẽ không bao giờ trở thành một người đầu bếp đỉnh cao được.
Nhưng người trẻ tuổi này mới bao nhiêu tuổi chứ!
24 25 mà thôi!
Vậy mà đã nổi tiếng khắp cả nước rồi, lại còn sáng lập ra một nhà hàng truyền kỳ nữ, thậm chí còn được vinh danh làm Trù Thần.
Thật sự là một nhân tài!
Đinh Hồng Lượng híp mắt, trong lòng thở dài.