Một ngày trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm sau cũng vẫn như vậy, hắn bầu bạn với Ngọc Tình và hai đứa bé, ban đêm thì lại live stream, cứ thế là qua một ngày.
Hôm sau.
Dương Mạn Ny vẫn ngủ đến giữa trưa mới dậy, bữa trưa và bữa sáng gộp thành một luôn.
Lúc ăn cơm, Dương Mạn Ny cũng nói đến chuyện của ông nội mình, nói rằng cuối cùng thì cha mẹ cũng đã thuyết phục được ông nội đi khám bệnh.
“Ông khám ở bệnh viện nào thế?” Tô Ngọc Tình ân cần nói.
“Bệnh viện Thiên Đàn thì phải, mẹ chị nói rằng, chị họ của chị có quen biết với một bác sĩ lợi hại ở đó, cho nên chiều này sẽ qua đó kiểm tra.” Dương Mạn Ny nói.
“Hình như bệnh viện này cũng rất tốt đấy!” Tô Ngọc Tình cười nói: “Hay là. . .chúng ta đi qua đó xem tình hình thế nào đi? Hai bọn em đi cùng chị qua đó nhé!”
“Cứ chờ xem thế nào đã! Tại vì ở đấy có rất nhiều người rồi, cha mẹ chị này, nhà bác cả và chú ba đều quá đó rồi.” Dương Mạn Ny do dự một chút rồi lắc đầu.
“Cũng được!” Tô Ngọc Tình mỉm cười.
Buổi chiều, Diệp Mặc làm một vài món đồ thủ công, hai cô gái thì vừa chơi với hai đứa bé ở phòng khách, vừa xem ti vi.
Cả buồi chiều hôm nay, Dương Mạn Ny đều hơi lo lắng bất an, thỉnh thoảng lại mở điện thoại di động ra xem.
“Có kết quả rồi, chuẩn đoán sơ bộ là có một khối u! Nhưng may mà lành tình!”
Hơn năm giờ chiều, Dương Mạn Ny nhận điện thoại.
Sau khi cúp máy thì cô ngồi xuống, hai bàn tay ngọc siết chặt, đôi lông mày đang hiện lên vẻ vô cùng lo lằng cũng đã giãn ra, lại lộ ra vài phần may mắn.
Có khối u là một căn bệnh nặng!
Nhưng may mắn là lành tính, vẫn còn cơ hội điều trị.
“Vậy thì tốt rồi!” Tô Ngọc Tình cũng thở phào một hơi.
“U trực tràng lành tính?”
Sau khi Diệp Mặc ra ngoài thì cũng hỏi một câu, rồi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Căn bệnh này cũng không khác gì bệnh u dạ dày của ông ba hồi trước, chỉ cần giải phẫu cắt bỏ thì sẽ không sao, bây giờ ông ba cũng đã khôi phục rất tốt rồi.
Chẳng qua là, ông ba thường xuyên làm ruộng nên cơ thể rất khỏe mạnh, mới có thể gắng gượng qua cuộc giải phẫu, chứ nếu đổi thành một ông cụ 80 tuổi có cơ thể yếu ớt, vậy thì chưa chắc đã có thể giải phẫu thành công.
Diệp Mặc hỏi: “Nhập viện chưa?”
“Rồi!” Dương Mạn Ny gật đầu.
“Chị Mạn Ny, bây giờ chúng ta đi qua đó thăm ông đi!” Tô Ngọc Tình đứng lên nói.
“Cũng được!” Dương Mạn Ny lên tiếng, rồi vội vàng đi vào phòng mình.
Tô Ngọc Tình cũng đi thay quần áo, đeo khẩu trang và mũ, rồi lại cho hai đứa bé mặc thêm áo khoác, bây giờ mới là đầu xuân, nên buối tối vẫn hơi lạnh.
Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau thì xe đến cửa, ba người mang theo hai đứa bé lên xe, đi thẳng đến bệnh viện Thiên Đàn.
Trên đường đi, Tô Ngọc Tình còn nhỏ giọng nói với Diệp Mặc: “Em đã gặp ông nội của chị Mạn Ny rồi, ông rất hiền hòa và thú vị!”
Nàng và Dương Mạn Ny rất thân thiết, cả hai đều đã gặp cha mẹ của đối phương, khi nàng đi thăm cha mẹ của Dương Mạn Ny, thì cũng gặp ông cụ ở đó.
Sau 40 phút, thì chiếc xe đã đến bệnh viện.
Ông cụ nằm trong một phòng đôi, trong phòng có hai giường bệnh, ở giữa có một tấm vải mành để ngăn cách, bên cạnh một giường bệnh có một đám người rất đông, phải đến mười mấy người, phần lớn đều là người trung niên 40 50 tuổi, nhưng cũng có vài người trẻ tuổi.
Dương Mạn Ny đi thẳng vào, rồi chào một câu: “Cha, mẹ!”
Những người kia đều quay sang nhìn, trong đó có một đôi vợ chồng trung niên khoảng 50 tuổi đang mỉm cười, hai người này chính là cha mẹ của Dương Mạn Ny.
Cha Dương có cơ thể cao gầy, trên khuôn mặt ngay ngắn còn có một cắp mắt kiếng, trên người ông còn có một loại khí chất nho nhã của thư sinh, nhìn gương mặt của ông bây giờ thì cũng có thể biết hồi trẻ ông là một người đẹp trai và tuấn lãng ra sao.
Khí chất của mẹ Dương cũng rất xuất chúng, trên người bà mặc một chiếc áo khoác mầu đen, lộ ra vẻ đoan trang và nhã nhặn.
“Mạn Ny đến rồi à!” Có người lên tiếng.
Cha Dương và mẹ Dương cũng hô lên một tiếng Mạn Ny.
Một giây sau, bọn họ nhìn thấy hai người ở sau lưng Dương Mạn Ny thì đều hơi giật mình, nhất là cô gái đang đeo kính râm, khẩu trang và mũ đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Mẹ Dương sửng sốt một chút, rồi lại tràn ra nụ cười nhiệt tình, hô lên một tiếng: “Ngọc Tình!”
Bà đã gặp vị ngôi sao họ Tô này rất nhiều lần, nên chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra, dù sao thì quan hệ của vị này và con gái bà cũng là bạn bè thân thiết, mà không chỉ là quan hệ giữa người đại diện và ngôi sao.
Khi ánh mắt của bà nhìn về phía người thanh niên bên cạnh thì lại sững sờ.
“Chính là cậu ta à. . .?” Mẹ Dương nhìn về phía con gái của mình, chần chờ một chút rồi hỏi.
Bà cũng đã nghe con gái nhắc đến một ít chuyện của người này, dựa theo những gì con gái nói, thì người trẻ tuổi này rất tài giỏi, rất có tài hoa, rất biết kiếm tiền, và cũng chính là cha của hai đứa bé kia.
“Vâng! Chính là anh ta! Anh ta tên là Diệp Mặc!” Dương Mạn Ny nhỏ giọng giới thiệu.
Mẹ Dương ừ một tiếng, rồi lại quay sang dò xét một phen, trong mắt vẫn có vài phần sợ hãi và thán phục.
Người trẻ tuổi này quá đẹp trai! Đẹp trai đến mức khiến cho người ta lóa mắt, nếu thật sự có bản lĩnh như những gì con gái đã nói, vậy thì người này quá hoàn hảo, chẳng trách Tô Thiên Hậu cũng sẽ nhìn trúng cậu ta.