“Rất tốt!”
Diệp Mặc cảm nhận một chút rồi cười mừng rỡ.
Kỹ năng này rất hữu dụng, một số tri thức cấp cứu thì vô cùng thực dụng, sau này hắn có thể chiếu cố hai đứa bé và người thân bên cạnh tốt hơn.
Chỉ là, kỹ năng này không dễ luyện tập, dù sao hắn cũng không phải là bác sĩ, nên không thể chạy đến bệnh viện khám bệnh cho người ta được.
“Cũng chưa vội, để sau này rồi tính vậy!”
Diệp Mặc trầm ngâm một lát rồi lắc đầu.
Hiện giờ hắn có rất nhiều kỹ năng phải tập luyện, ngoài trừ Trù Nghệ thì tất cả kỹ năng còn lại đều chưa tăng lên cấp {Siêu phàm}, cho nên để sau này luyện tập kỹ năng Y Thuật này cũng không muộn, dù sao cấp {Nhập môn} cũng đã là một bác sĩ đỉnh cấp, cho nên cũng đủ rồi.
Tô Ngọc Tình nghe thấy tiếng khóc thì đi xuống, hỏi với vẻ khẩn trương: “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì, Nặc Nặc tập đi nên bị ngã xước da thôi, anh đã sát trùng và dán băng dán cá nhân cho con rồi.” Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn, rồi cười nói.
“Ừm!” Tô Ngọc Tình nhất thời thở phào một hơi.
Nàng chậm rãi đi xuống, rồi nhận Nặc Nặc từ trong tay Diệp Mặc.
“Không khóc nữa! Một vết thương bé xíu thế mà đã khóc như vậy rồi à! Sau này con sẽ bị các bạn nhỏ khác chê cười đấy!” Nàng nhẹ nhàng vỗ về, rồi lại dịu dàng dỗ dành.
Lúc này Nặc Nặc mới dần dần nín khóc.
Rất nhanh, Nặc Nặc đã lại cười hì hì hà hà, giống như đã quên cơn đau vừa rồi vậy.
Diệp Mặc thấy thế thì bật cười.
“Em đi ngủ thêm một lát đi!”
“Không được!” Tô Ngọc Tình lắc đầu: “Cũng sắp 12 giờ trưa rồi, giờ mà ngủ nữa thì tối sẽ không ngủ được! Chị Mạn Ny . . . vẫn chưa dậy cơ à?” Tô Ngọc Tình nói xong thì còn liếc mắt nhìn về phía phòng của Dương Mạn Ny.
“Chưa, anh vẫn chưa thấy cô ấy đi ra!” Diệp Mặc lắc đầu.
“Nhất định là lại xem phim đến bốn năm giờ mới ngủ rồi, thôi, hôm nay cứ để chị ấy ngủ đi, không cần phải để ý.”
Tô Ngọc Tình cười, rồi ngồi xuống ghế sa lon.
Sau khi dỗ dành một lúc, thì nàng mới đi lên nhà rửa mặt, thay quần áo.
Nàng lại ăn thêm một ít nem rán, coi như là xong bữa trưa.
“Mình mang hai con đi tản bộ đi!”
Tô Ngọc Tình đội mũ, đeo kính râm lên, rồi ôm hai đứa bé đi theo Diệp Mặc ra ngoài.
Rất lâu rồi hai người mới có thời gian nhàn nhã để đi dạo như vậy, mỗi người ôm một đứa bé đi dạo trong khu biệt thự, mãi đến ba giờ chiều mới về nhà.
Khi hai người về đến nhà, thì Dương Mạn Ny đã tỉnh dậy, cô đã ăn trưa xong, đang ngồi xem phim trong phòng khách.
Dương Mạn Ny vẫn đang mặc đồ ngủ, mái tóc đen nhanh đã được buộc lên, để lộ ra cái cổ Thiên Nga trắng như tuyết.
Cô khá nở nàng, nên hai xương quai xanh trước ngực không sâu lắm, nhưng hình dáng lại rất tinh xảo.
Xuống dưới một chút là một mảnh đẫy đà trắng bóng.
Cặp đùi đẹp thon dài và trơn bóng thì đang nhẹ nhàng đung đưa theo tiết tấu.
Dương Mạn Ny cầm điện thoại di dộng lên, dán vào môi, rồi gửi tin nhắn bằng giọng nói: “Mẹ, đây không phải chuyện nhỏ đâu! Mẹ mau mang ông nội đi khám đi!”
“Có chuyện gì thế?” Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé đi vào phòng khách.
“Thời gian gần đây ông nội chị không khỏe. . . còn tiểu ra máu nữa! Lại còn gầy đi không ít!” Dương Mạn Ny cau mày lại, nói với vẻ lo lắng: “Chắc chắn là có vấn đề, dù sao ông nội chị cũng hơn 80 rồi, ở tuổi này thì rất đáng lo!”
“Tiểu ra máu cơ à!”
Tô Ngọc Tình ngồi xuống, giữa lông mày cũng hiện lên một tia lo lắng.
Nếu như là người trẻ tuổi thì còn đỡ, nhưng người già thì rất đáng lo.
“Đúng là phải đi khám thôi, khám sớm chữa trị sớm!” Nàng trịnh trọng nói.
“Đúng thế! Chị cũng nói như vậy, nhưng mà ông nội chị lại không nghe, còn nói là đã sống đến từng này tuổi là được rồi, để tùy duyên đi! Lại còn nói cơ thể của mình rất tốt, rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì lớn!” Dương Mạn Ny lắc đầu bất đắc dĩ.
Tô Ngọc Tình nghe xong thì hơi giật mình, nàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Diệp Mặc ở bên cạnh nghe thấy thế cũng lắc đầu.
Hắn cũng có thể hiểu được.
Chung quy chỉ là một chữ Tiền!
Người già ở tuổi này mà bị bệnh nặng gì đó, thì phải dùng số tiền trên trời mới có thể chữa được, có đôi khi, bỏ tiền ra cũng chưa chắc đã chữa được.
Hắn cũng nghe Ngọc Tình nói qua, tuy gia đình của Dương Mạn Ny ở Đế Kinh nhưng lại khá bình thường, nếu như so với mặt bằng chung thì khá hơn một ít, nhưng cũng không có bao nhiêu tiền, cũng nhờ Dương Mạn Ny kiếm được tiền nên trong nhà mới sống khá hơn.
Cha của Dương Mạn Ny cũng có không ít anh chị em, nhưng mà tất cả đều không giàu có gì.
“Chị bảo cha mẹ chị khuyên ông nội đi, phải đi khám mới an tâm được!” Tô Ngọc Tình lại nói.
“Ừm! Chị lại nói một chút!”
Dương Mạn Ny gật đầu, rồi lại gửi tin nhắn bằng giọng nói.
Diệp Mặc đi vào phòng làm việc, hắn làm một vài bộ quần áo trẻ con, năm giờ hơn thì bắt đầu làm cơm.