Sáu giờ sáng thì Diệp Mặc tỉnh dậy, hắn cũng không rời giường mà ôm nàng ngủ tiếp.
Đến khi nghe thấy âm thanh của bọn nhỏ thì Diệp Mặc mới tỉnh lại, rồi nhẹ nhàng rời giường.
Người ngọc ở trên giường vẫn không có phản ứng gì, hiển nhiên là mệt mỏi nên ngủ rất say.
Diệp Mặc đi qua thay tã và quần áo cho hai đứa bé, rồi lại đi rửa mặt một phen, sau khi mặc quần áo tử tế thì mới đi xuống nhà làm thức ăn bổ sung và pha sữa, sau đó lại cho hai đứa bé ăn no.
Khi nhìn thấy thời tiết bên ngoài rất ấm áp thì hắn lại mang theo hai đứa bé ra ngoài đi dạo và ngắm hoa.
Khu biệt thự này không có nhiều người nên khá thanh tịnh.
Đến khi quay về nhà thì Diệp Mặc mới bắt đầu làm bữa sáng.
Mười giờ hơn, người ngọc mới ưm một tiếng rồi tỉnh lại.
Hàng lông mi rất dài hơi run lên, rồi đôi mắt xinh đẹp đã mở ra.
“Thời tiết đẹp quá!”
Nàng nhìn thấy ánh nắng rực rỡ ở bên ngoài cửa sổ.
Tô Ngọc Tình duỗi lưng một cái, nàng cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, nên chỉ muốn nằm ngủ thêm một lát.
Trong óc của nàng thỉnh thoảng lại hiện lên những hình ảnh kiều diễm, khiến cho nàng không chịu được mà thẹn thùng.
Hình như càng ngày anh ấy càng lợi hại hơn!
Tô Ngọc Tình vừa nghĩ đến tình hình chiến đấu đêm qua, thì trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã hiện lên hai vệt đỏ ửng.
“Em dậy rồi à? Ăn một chút nhé!”
Diệp Mặc đẩy cửa vào, trên tay còn cầm một khay đồ ăn.
“Ừm!” Tuy rằng nàng hơi mệt mỏi, nhưng vẫn nở nụ cười rực rỡ và long lanh.
“Ăn một ít đi! Lát nữa lại ngủ tiếp!”
Diệp Mặc ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng lập tức đem gương mặt gối lên bờ vai của hắn, đôi môi đỏ hơi chu lên, dáng vẻ rất đáng yêu.
Đến khi Diệp Mặc gắp một miếng lên, rồi đưa lại gần miệng nàng, thì nàng hé miệng ra ăn.
“Ngon quá! Ăn ngon quá!” Nàng vừa nhai vừa nói vài câu hàm hồ.
Tô Ngọc Tình ăn gần hết một bát thì mới dừng lại.
“Không ăn nổi nữa!”
Nàng lắc đầu, rồi tiếp tục ôm Diệp Mặc một lúc lâu, mãi cho đến khi Diệp Mặc nói rằng muốn xuống nhà với hai đứa bé, thì nàng mới lưu luyến mà buông tay ra.
“Em ngủ tiếp đi!”
Đợi nàng nằm xuống, Diệp Mặc đắp chăn cho nàng, rồi cúi người xuống, mổ một cái lên môi của nàng, sau đó mới đi xuống nhà.
“Thôi, không làm cơm trưa nữa vậy!”
Khi quay lại nhà bếp thì hắn lại bật cười một tiếng.
Hắn làm bữa sáng hơi nhiều, mà bây giờ hai cô gái vẫn còn chưa dậy, đến khi hai cô gái dậy thì dùng để ăn trưa luôn cũng được rồi.
Diệp Mặc điều chỉnh nhiệt độ một chút rồi mới đi vào phòng khách với hai đứa bé.
Chơi được một lúc, hắn mang theo hai đứa bé ra ngoài sân.
Mặc dù hai đứa bé đã biết đi, nhưng chỉ tập tễnh vài bước chứ chưa thành thạo lắm, Diệp Mặc chuẩn bị cho hai đứa bé luyện tập một chút.
“Nặc Nặc, qua đây nào!”
Diệp Mặc đặt Nặc Nặc xuống, rồi đi khoảng 10 bước, sau đó hô lên với Nặc Nặc.
Nặc Nặc lập tức đi qua, tuy rằng tập tễnh, thất tha thất thểu, lại còn ngã một phát, nhưng đứng dậy rất nhanh, rồi tiếp tục đi qua.
“Giỏi quá!” Diệp Mặc ôm lấy Nặc Nặc rồi hôn một cái.
Sau đó, Tĩnh Tĩnh cũng tập tễnh, lảo đảo đi qua.
Diệp Mặc cứ cho bọn nhỏ tập luyện như vậy, sau một lần thì hắn lại đi xa hơn một chút.
Bành!
Nặc Nặc đi được vài bước, thì mất thăng bằng nên lại ngã xuống, lần này thì không đứng lên mà oa lên một tiếng, rồi khóc rống lên.
Diệp Mặc vội vàng đi qua ôm lấy con trai, hắn kiểm tra một chút thì thấy Nặc Nặc chỉ bị xước da.
“Không sao không sao! Không đau không đau!”
Diệp Mặc ôm Nặc Nặc rồi dỗ dành.
Chỉ xước da một chút chứ không có gì to tát cả, sau này bọn nhỏ lớn hơn một chút, thì sẽ càng nghịch ngợm hơn, xước da chảy máu là chuyện bình thường.
“Chúng ta vào nhà vậy!”
Hắn lại ôm Tĩnh Tĩnh lên rồi đi vào nhà.
Diệp Mặc đặt hai đứa bé xuống, rồi đứng dậy đi lấy hòm thuốc.
Trong nhà hắn vẫn luôn có hòm thuốc, bên trong có một ít thuốc hay dùng, như thuốc dạ dày, cảm, băng dán, cồn. . .
[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ: Xử lý vết thương cho bọn nhỏ, có thể nhận được kỹ năng: Y thuật]
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống đã vang lên.
Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút.
Y thuật?
Kỹ năng này rất thực dụng.
Chưa đến một giây sau, Diệp Mặc đã lấy lại tinh thần, hắn lấy băng dán Urgo, thuốc sát trùng, và bông băng trong hòm thuốc, rồi quay lại phòng khách.
Hắn cẩn thận sát trùng vết thương cho Nặc Nặc.
Lúc này Nặc Nặc vẫn còn đang khóc oa oa, khóc rất ghê gớm.
“Ngoan! Ngoan! Không khóc nữa, nam tử hán đại trượng phu thì không được khóc!” Diệp Mặc thổi thổi vài hơi, rồi mới dán băng dán cá nhân lên, sau đó lại bế Nặc Nặc lên dỗ dành.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được kỹ năng: Y thuật.]
Một giây sau, âm thanh của hệ thống lại vang lên.
Trong nháy mắt, Diệp Mặc cảm thấy trong đầu mình có thêm rất nhiều tri thức, Đông Y, Tây Y và rất nhiều loại tri thức phức tạp.