Ăn cơm xong thì Diệp Mặc đi vào nhà bếp xem một vòng.
Hắn còn đi gặp Kỷ tiểu thư một chút.
Ngồi đến hai giờ chiều thì hắn mới rời đi.
Diệp Mặc cảm thấy khá hài lòng với nhà hàng này, hoàn cảnh và phục vụ đều không thể bắt bẻ, chỉ cần nâng cao trình độ các món ăn lên một chút là hoàn mỹ, hoàn toàn có thể gặt hái hai cái ba sao nữa.
Về đến nhà, Diệp Mặc thu dọn một chút rồi đi vào thư phòng.
Thị trường chứng khoán đã giảm ba ngày rồi, nên giờ cũng đã ổn định hơn, còn cổ phiếu của công ty rượu Nhân Hòa đã giảm một nữa rồi, chắc giờ phút này Từ Thiên Dật đang rất khó chịu đây.
Bốn người vệ sĩ cũng chưa chắc bảo vệ được anh ta!
Diệp Mặc mỉm cười, hắn lại mua thêm một ít cổ phiếu rồi mới tắt máy tính đi.
Hắn đi ra ngoài phòng khách chơi với hai đứa bé.
Hàng ngày, Diệp Mặc đều sẽ chơi với hai đứa bé một lúc, đọc sách truyện cho chúng nghe, lại cho chúng nghe âm nhạc, sau đó lại dạy bọn chúng nói một vài từ đơn giản.
Hơn năm giờ, hắn liền nghe thấy tiếng động cơ xe ở bên ngoài.
Hai người Tô Ngọc Tình đã về.
Hai cô gái còn tiện đường đi qua siêu thị mua không ít đồ về.
Tô Ngọc Tình mở cửa đi vào, đổi dép lê, rồi bước nhanh vào nhà, trên mặt nở nụ cười tươi sáng, lao thẳng vào ngực của Diệp Mặc.
“Bắt đầu từ ngày mai thì em được nghỉ ngơi rồi!”
Nàng giang hay tay, ôm chặt vòng eo của Diệp Mặc.
Gương mặt xinh đẹp và rực rỡ của nàng tựa vào ngực hắn, thỏa mái đến mức híp mắt lại.
“Hôm nay là nước hoa gì thế?”
Chiếc mũi ngọc tinh xảo của nàng hơi nhíu lại, ra sức hít hà.
Trên người Diệp Mặc có một mùi vị rất thơm, khiến cho người ta ngửi vào là cảm thấy mê muội.
Dương Mạn Ny lôi kéo hai cái túi to đi đằng sau, cô phải cố hết sức mới đem các thứ nhét được vào hộc tủ, cô nhất thời thoát lực, nên dựa vào tường thở hổn hển vài hơi, khi ngước mắt lên xem thì lại nhìn thấy hai người này đang sến súa, khóe miệng không chịu nổi mà giật giật.
Dương Mạn Ny lắc đầu một cái rồi thay giày, sau đó cô xách túi hoa quả và đồ ăn vặt đi vào phòng khách.
“Ngày mai chị muốn ngủ đến chiều, đừng gọi chị dậy!”
Dương Mạn Ny nằm dài trên ghế sô pha, thoải mái đến híp mắt lại.
Cuối cùng thì cũng được nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Tối nay phải cày phim, ngày mai ngủ đến khi nào chán thì thôi, Dương Mạn Ny vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy rất sung sướng!
Dương Mạn Ny nằm một lúc, rồi ngồi dậy ôm hai đứa bé, vừa trêu đùa với chúng vừa hô to một câu: “Ngọc Tình, mấy ngày nữa chúng ta đi ra ngoài chơi đi!”
“Đi chơi ở đâu bây giờ! Thôi cứ nghỉ ở nhà vài ngày trước đã rồi tính sau!”
Tô Ngọc Tình khẽ cắn môi đỏ, suy tư một chút rồi hơi lắc đầu.
Nàng cũng không biết nơi nào vui, với lại, bây giờ nàng chỉ muốn ở trong nhà nghỉ ngơi, bầu bạn bên cạnh Diệp Mặc và các con, chứ không muốn đi ra ngoài giày vò.
“Cũng được!” Dương Mạn Ny gật đầu.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Tô Ngọc Tình mới buông tay, nàng cởi áo khoác ra rồi treo lên, sau đó mới đi vào phòng khách với hai đứa bé.
Diệp Mặc đem túi nguyên liệu nấu ăn hai cô gái vừa mua về ra phân loại, rồi mới cất vào tủ lạnh, sau đó bắt đầu làm cơm.
Ăn cơm xong, lại dọn dẹp một chút thì hắn mới mở live stream.
Mãi cho đến 12 giờ đêm thì hắn mới kết thúc.
Hai cô gái vẫn chưa ngủ, mà đang ngồi xem phim ở trong phòng khách, còn vừa xem vừa cắn hạt dưa.
“Vẫn chưa ngủ cơ à!” Diệp Mặc cười nói.
Dương Mạn Ny trả lời: “Vẫn sớm mà!”
Hai cô gái đều đã tắm rửa và thay quần áo ngủ, trong không khí tràn ngập hương thơm của sữa tắm và dàu gội đầu.
Trên người Tô Ngọc Tình là một chiếc váy ngủ mỏng màu đen, chiếc váy còn có viền ren hoa văn và còn hơi xuyên thấu, đường cong ở bên trong như ẩn như hiện, nhìn trông hết sức nỏng bỏng.
Dương Mạn Ny ở bên cạnh thì bảo thủ hơn nhiều, cô mặc một chiếc áo choàng ngủ bằng tơ lụa, che khuất đi cơ thể uyển chuyển và nở nang.
“Chắc hai người không đói đâu nhỉ! Vậy. . . anh lên trước đây!”
Diệp Mặc nhìn thoáng qua, rồi mỉm cười, chạy lên nhà.
“Ừm! Anh đi tắm trước đi! Em lên ngay đây!” Tô Ngọc Tình vừa cắn hạt dưa vừa hô lên một tiếng.
Xem thêm một lát, rồi nàng đứng lên nói: “Chị Mạn Ny, em đi ngủ đây!”
“Vẫn sớm mà, thôi chị về phòng xem vậy, ngủ ngon!” Dương Mạn Ny đứng dậy duỗi lưng một cái, rồi quay sang ôm Tô Ngọc Tình một chút, sau đó mới đi về phòng của mình.
Tô Ngọc Tình mỉm cười, thu dọn bàn trà rồi tắt đèn, đi lên nhà.
Vừa vào phòng thì nàng đi xem hai đứa bé một chút, khi thấy hai đứa bé vẫn đang ngủ rất say sưa thì lại cười: “Ngủ ngon ngọt nhỉ!”
Lúc này, Diệp Mặc cũng đi từ phòng tắm ra.
Tô Ngọc Tình tắt đèn, rồi vẫy vẫy tay với Diệp Mặc, trên gương mặt xinh đẹp của nàng còn hơi ửng đỏ vì thẹn thùng.
Diệp Mặc hơi giật mình, rồi tiến lên một bước, nắm tay nàng thật chặt.
Cộc cộc cộc!
Nàng kéo Diệp Mặc đi về phía giường, bóng lưng thướt tha, chập chờn mê người.
Một đêm này rất dài.
Đến ba giờ hơn thì người ngọc mới ngủ say.