Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 584 - Chương 584: Diệp Mặc: Nhất Định Phải Giải Phẫu Ngay! (2)

Chương 584: Diệp Mặc: Nhất định phải giải phẫu ngay! (2) Chương 584: Diệp Mặc: Nhất định phải giải phẫu ngay! (2)

“Gái ế thì vẫn là gái ế! Có ít tiền cũng vô dụng mà thôi!” Dương Ly âm thầm hừ một câu.

Dương Mạn Ny phát giác ra được vẻ đắc ý ở trong mắt cô ta, nhưng cũng không thèm quan tâm.

“Ông nội, việc này không vội vàng được!”

“Ông biết là không vội được, nhưng dù sao cháu cũng phải tìm một người bạn trai đi chứ!”

“Ông nội, chúng ta không nói đến chuyện này nữa được không!” Dương Mạn Ny có chút bất đắc dĩ.

“Không được! Không nói chuyện này thì nói chuyện gì!” Cha Dương ở một bên còn phụ họa thêm.

Đám họ hàng thân thích ở bốn phía đều cười rộ lên.

Đúng lúc này, ngoài của có tiếng bước chân truyền đến, một người đàn ông khoảng 40 tuổi khoác một cái áo khoác trắng đi vào, trên tay người này còn cầm một ít tư liệu.

“Bác sĩ Hà!”

Tiếng cười trong phòng bệnh lập tức ngừng lại, trên mặt mọi người đều lộ ra vài phần tôn kính và khách khí, sau đó lại nhiệt tình kêu lên một tiếng.

Vị Bác sĩ Hà này chính là bác sĩ chủ trị của ông cụ, cũng là một bác sĩ rất nổi tiếng trong bệnh viện này, nhờ quan hệ của Ly Ly cho nên vị Bác sĩ Hà này mới giúp đỡ khám bệnh.

Việc trị liệu sau này cũng phải nhờ vị Bác sĩ Hà này.

“Mọi người. . . đã bàn bạc xong chưa?” Bác sĩ Hà quét mắt qua đám người rồi cười.

Khi đến gần thì Bác sĩ Hà đã nghe thấy tiếng cười của nhà này, có vẻ như gia đình này vẫn rất lạc quan.

Nhưng mà cũng đúng thôi, ông cụ đã hơn 80, mà u thì là u lành tính, ông cụ cũng đã nói muốn trị liệu bằng phương pháp bảo thủ để sống thêm vài năm, cho nên kết quả cũng sẽ không có gì bất ngờ.

Một người đàn ông trung niên đứng ra, cười nói: “Bác sĩ Hà, chúng tôi đã thương lượng rồi, vẫn nên trị liệu bằng phương pháp bảo thủ đi!”

Người này chính là bác cả của Dương Mạn Ny, Dương Hoa Quân.

Bác sĩ Hà nghe xong thì gật đầu, cũng cảm thấy không có gì ngoài dự liệu.

“Bác sĩ Hà, dựa theo phán đoán của anh thì trị liệu bằng phương pháp bảo thủ có thể tranh thủ được mấy năm? Có ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt hay không?” Cha Dương hỏi với vẻ lo lắng.

“Chuyện này à!” Bác sĩ Hà mỉm cười, cầm một tấm ảnh CT trong đống tài liệu trên tay ra xem một chút, rồi nói: “Hiện giờ có rất nhiều phương pháp trị liệu bảo thủ có ảnh hưởng rất nhỏ đến chất lượng sinh hoạt, còn về phần tranh thủ được bao lâu thì tôi cũng không tiện nói, tôi chỉ có thể nói rằng, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến tuổi thọ của con người thôi.”

Sau khi Cha Dương nghe xong thì nhất thời thở phào một hơi.

Không ảnh hưởng quá lớn đến tuổi thọ của con người, nói cách khác thì khối u này sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến tuổi thọ của cha mình, cũng có cơ hội thọ hết chết già.

“Vậy cứ thế nhé, ngày mai tôi lại kiếm tra toàn diện cho ông cụ một lần, sau đó sẽ chế định phương án trị liệu.” Bác sĩ Hà cười nói.

Anh ta nói xong thì muốn cất tấm ảnh CT trong tay đi, rồi quay người rời đi.

Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên, ngăn cản anh ta.

“Chờ đã!”

Động tác của Bác sĩ Hà lập tức dừng lại, ngước mắt lên nhìn thì thấy một người thanh niên vô cùng đẹp trai đang ôm hai đứa bé tiến lại gần, ánh mắt người này còn đang nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp CT ở trong tay anh ta, sắc mặt của người này lại dần dần ngưng trọng hơn.

Bác sĩ Hà hơi giật mình, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Anh ta. . .”

Diệp Mặc không trả lời anh ta, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp CT ở trong tay anh ta.

Một lát sau, hắn trầm giọng nói: “Đã bắt đầu ung thư rồi, nhất định phải giải phẫu ngay!”

Sau khi bác sĩ Hà nghe xong thì nhất thời ngẩn người ra.

Không chỉ anh ta, mà Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny, và cả đám người cha Dương cũng đều ngẩn cả ra, vẻ mặt tràn đầy mê mang, mờ mịt và khó hiểu, nghi ngờ.

Bác sĩ Hà sửng sốt một lúc lâu rồi buồn bực hỏi: “Anh là ai?”

Người trẻ tuổi này chỉ mới nhìn CT một chút mà đã dám nói như vậy! Đây chẳng phải là chuyện hoang đường sao!

Người này mới bao nhiêu tuổi chứ!

Cái tuổi này thì học sinh trường y vẫn còn phải thực tập kìa! Không hiểu người này lấy đâu ra tự tin để nghi ngờ kết quả chuẩn đoán của một bác sĩ chủ trị như mình.

“Người này là ai vậy?”

“Ung thư cái gì? Đánh rắm thì có!”

Đám người trong phòng đều hơi giận dữ, tất cả đều ào ào quát lên, ánh mắt của họ cũng đều trở nên không tốt.

Bọn họ cảm thấy người này có chút buồn cười, người ta là bác sĩ chủ trị mà phải kiểm tra nửa ngày mới cho ra kết luận là u lành tính, người này chỉ nhìn vài cái mà đã dám nói là ung thư rồi! Đúng là thần kinh!

Đến cả hai người cha Dương và mẹ Dương cũng cau mày lại, trong lòng hai người cũng cảm thấy không vui.

Tại sao người trẻ tuổi này lại nói lung tung như vậy chứ!

Cậu ta cũng không phải bác sĩ thì lên tiếng làm gì, lại còn nói ung thư này ung thự nọ nữa, quá xúi quẩy!

Bình Luận (0)
Comment