Nhất là mẹ Dương thì cau chặt mày lại.
Ban đầu bà có ấn tượng khá tốt với người trẻ tuổi này, nhưng bây giờ thì bà lại hơi chán ghét, bà cảm thấy người này chỉ được cái đẹp trai, còn lại thì là bao cỏ, chẳng có tài hoa như những gì con gái mình đã nói.
Cậu ta cảm thấy mình có bản lĩnh nên mới nói mấy lời này để khoe khoang sao? Thật sự là buồn bười!
Hai người Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny đều cảm thấy hơi khó hiểu và mờ mịt.
Các cô đều biết Diệp Mặc không phải là một người ăn nói lung tung, thế nhưng mà Diệp Mặc cũng không hiểu y thuật mà, thời đại học thì Diệp Mặc học lập trình, còn mấy thứ thủ công thì có thể tự học, nhưng y thuật thì làm sao tự học được, không có học bảy tám năm thì không dám nói là biết y thuật.
Diệp Mặc vẫn không trả lời Bác sĩ Hà, mà vươn tay ra chỉ lên tấm phim CT nói: “Anh nhìn kỹ cho này mà xem, nếu như là u lành tính thì sẽ không như vậy đâu.”
Tuy rằng rất mơ hồ, nhưng với những tri thức của hệ thống đã cho, thì Diệp Mặc vẫn có thể nhận ra khối u lành tính này đã chuyển sang ác tính rồi, đã tiến triển thành ung thư rồi.
Nếu như lựa chọn phương pháp trị liệu bảo thủ thì sẽ bỏ lỡ thời kỳ trị liệu tốt nhất, chỉ một hai năm sau là sẽ chuyển biến xấu, lúc đó sẽ không còn cơ hội.
Bác sĩ Hà nghe xong thì nheo mắt lại nhìn kỹ một chút.
“Cái gì mà không phải thế này, nó chính là như vậy mà, tôi đã nói lành tính thì nó là lành tính, chẳng lẽ kinh nghiệm 20 năm của tôi đều vứt đi hết à!” Sau đó, Bác sĩ Hà tức giận quát lên.
Anh ta đã giận tái mặt, còn hung hăng trừng mắt nhìn người thanh niên ở phía trước này.
Loại trẻ ranh còn hôi sữa này mà dám nghi ngờ một bác sĩ chủ trị như mình, đây chẳng phải là làm nhục mình sao!
“Bác sĩ Hà, anh đừng giận!”
Bỗng nhiên Dương Ly đi qua, liếc mắt nhìn Dương Mạn Ny một cái rồi cười.
Người này chính là do Dương Mạn Ny dẫn đến, bây giờ người này làm cho Bác sĩ Hà không vui, thì chính là lỗi của Dương Mạn Ny.
Sau đó, cô ta lại liếc nhìn người thanh niên kia một chút, rồi lại nở nụ cười khinh miệt.
Chắc tên này chỉ là một người mẫu nào đó thôi! Cũng không biết đã tốt nghiệp cấp ba chưa mà cũng dám nghi ngờ một bác sĩ chủ trị ở đây, đúng là làm trò hề!
Lẽ nào tên này không biết hai chữ ‘mất mặt’ viết như nào sao?
“Chúng tôi cũng không nhận ra người này, anh ta không phải là họ hàng thân thích của chúng tôi, có lẽ là bị bệnh thần kinh thôi, Bác sĩ Hà đừng để ý đến anh ta làm gì!" Cô ta nhìn về phía Bác sĩ Hà, rồi nhiệt tình cười nói.
“Tôi cũng thấy thế!” Bác sĩ Hà lại lườm Diệp Mặc một cái, rồi cười nhạo.
Anh ta cũng không thèm để ý nữa, mà quay người rời đi.
“Bác sĩ Hà, nếu nhưu anh không tin thì có thể đi hỏi các chuyên gia một chút, hoặc là cộng đồng hội chẩn một chút, nếu như anh vẫn khăng khăng kiên trì ý kiến của mình thì cũng được, nhưng vậy thì sẽ coi như là một chuẩn đoán sai bệnh.” Diệp Mặc nheo mắt nhìn anh ta, rồi ung dung nói.
“Chuẩn đoán sai? Đúng là trò cười!”
Bác sĩ Hà dừng bước chân lại, quay người nhìn Diệp Mặc, giận quá hóa cười: “Anh có biết y thuật không? Anh học được bao nhiêu năm mà dám dạy dỗ tôi?”
“Bác sĩ Hà! Bác sĩ Hà! Anh đừng nóng giận!”
Dương Ly tiến lên vài bước rồi khuyên can.
“Này, cậu bị thần kinh à! Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với Bác sĩ Hà như vậy! Dương Mạn Ny, bạn bè của cô kiểu gì đấy! Cái thứ bỏ đi này mà cô cũng dám dẫn đến đây à, cô muốn ông nội mất mặt thì mới vui đúng không!”
Cô ta nhìn về phía Diệp Mặc rồi mắng một câu, sau đó lại nhìn về phía Dương Mạn Ny mà cười khẩy.
“Dương Ly, chị ăn nói đàng hoàng một chút đê!” Dương Mạn Ny sầm mặt lại, cũng không thèm khách khí.
Người chị họ này lại đang mượn cơ hội để đả kích mình đây!
“Tôi đã rất tôn trọng rồi, bằng không thì tôi đã đuổi người bạn này của cô ra ngoài rồi!” Dương Ly lại mắng lên: “Còn cả họ Tô này nữa, cô dẫn cô ta đến đây làm gì, hay là cô muốn thể hiện mình rất lợi hại!”
“Ngọc Tình là bạn của tôi, đi cùng tôi thì có vấn đề gì không? Ông nội cũng quen biết cô ấy mà!” Dương Mạn Ny quát lên.
“Ôi! Chẳng phải là muốn khoe khoang sao!” Dương Ly trợn trắng mắt, hừ nói: “Cô sợ người khác không biết cô có quan hệ tốt với ngôi sao lớn họ Tô này sao, hay là cô cũng muốn học cách sống loạn thất bát tao(*) của người ta có đúng không?”
(*) ý nói lộn xộn, rối bời.
“Chị có ý gì?” Sắc mặt của Dương Mạn Ny đã thay đổi.
Kể cả Tô Ngọc Tình ở một bên cũng đã đổi sắc mặt.
Mặc dù nàng vẫn chưa bao giờ gặp người chị họ này của chị Mạn Ny, nhưng nàng cũng đã nghe chị Mạn Ny nói về người này rồi.
Tất cả mọi người ở trong phòng nghe thấy tiếng cãi vã thì đều cau mày lại, chỉ vì hai người ngoài mà khiến cho người trong nhà náo loạn như vậy thì đúng là rất khó coi, nhưng mà bọn họ cũng không lên tiếng.
Bọn họ cũng biết hai người này vẫn luôn có mâu thuẫn, thậm chí hai gia đình đều có hiềm khích, cho nên không tiện giúp đỡ bên nào.
Sắc mặt của ông cụ ở trên giường cũng đã hơi khó coi.
Bác sĩ Hà đứng ở cửa cũng cau mày lại, anh ta cũng không ngờ hai người này lại cãi vã.
Ồn ào ở bệnh viện là một chuyện không hay!