Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, rồi một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi có cái đầu hơi hói đi đến, trên người ông ta cũng mặc áo khoác trắng, trên mặt còn mang theo một chiếc kính rất dầy: “Có chuyện gì thế?”
“Viện phó Hứa!”
Bác sĩ Hà nhìn thấy người này thì sắc mặt hơi đổi, vội vàng đứng thẳng người, rồi lộ ra vẻ cung kính.
Người này chính là một trong những phó viện trưởng của bệnh viện, cũng là một tiền bối của anh ta, tuy vị này đã lên chức phó viện trưởng nhưng vẫn luôn ngồi khám bệnh cho mọi người, chắc là Viện phó Hứa đang định đi khám cho bệnh nhân thì đi qua nơi này.
Bác sĩ Hà cười nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là người nhà bệnh nhân cãi vã một chút thôi.”
Hứa Lập Vĩ kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại cãi nhau? Có liên quan đến anh không?”
“Không có. . . cũng không đúng, thật ra thì là như này, có tên nhóc nói tôi chuẩn đoán sai bệnh, sau đó hai người kia liền cãi vã.” Bác sĩ Hà cười khổ nói.
“Chuẩn đoán sai? Không thể nào đâu!” Hứa Lập Vĩ càng kinh ngạc hơn: “Để tôi xem một chút nào!”
Bác sĩ Hà vội vàng đưa tài liệu trong tay qua.
Hứa Lập Vĩ cầm lên xem một lượt.
Sau đó, lông mày ông ta nhướn lên.
Hình như. . . không có vấn đề gì mà!
Bác sĩ Hà nói là tên nhóc, là cậu ta sao?
Rất nhanh, ánh mắt của Hứa Lập Vĩ nhìn thấy người thanh niên đẹp trai kia, ông ta chỉ nhìn qua chứ không để ý lắm, đang định cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, thì ngay sau đó, bỗng nhiên ông ta cứng đờ, rồi lại ngước mắt lên nhìn người thanh niên kia một cách cẩn thận.
Sau đó, ánh mắt ông ta rơi vào trên người của hai đứa bé đang nằm trong ngực người thanh niên kia.
“Long Phượng thai?”
“Anh. . . họ Diệp đúng không?”
Hứa Lập Vĩ sửng sốt một lúc lâu, rồi bật thốt lên một câu, trong mắt ông ta lộ ra vài phần khó tin.
Bác sĩ Hà ở một bên đã ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ Viện phó Hứa. . .quen biết người này sao?
Hai người Dương Mạn Ny và Tô Ngọc Tình cũng sững sờ, đầy mặt mê mang.
Tại sao vị phó viện trưởng bệnh viện Thiên Đàn này lại nhận ra Diệp Mặc?
Không chỉ hai cô gái, mà cha Dương, mẹ Dương và cả đám họ hàng thân thích cũng đều ngây ngẩn cả người.
“Làm sao ông biết!”
Đến cả Diệp Mặc cũng cảm thấy khó hiểu.
Hắn cũng không nhận ra vị Viện phó Hứa này mà!
“Ha ha!” Viện phó Hứa lập tức cười ha hả, gương mặt ông ta tràn đầy vẻ kích động và mừng rỡ: “Thật sự là bất ngờ! Thật đúng là trùng hợp! Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu! Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!”
Sau đó, ông ta bước nhanh về phía trước, rồi ra sức nắm chặt tay của Diệp Mặc.
Lần này, tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Nếu như chỉ là nhận ra thì cũng không có gì kinh ngạc, có lẽ đã từng gặp mặt ở đâu đó mà thôi, cũng không có gì kỳ lạ cả, nhưng bây giờ, vị Viện phó Hứa này lại rất nhiệt tình, còn nói ngưỡng mộ đã lâu, chuyện này thật sự là khiến cho bọn họ vô cùng chấn động!
Phải biết, vị này đường đường là phó viện trưởng của một bệnh viện lớn, là một nhân vật đức cao vọng trọng và có địa vị vô cùng cao thượng, làm sao có thể nhiệt tình và khách khí với một người trẻ tuổi như vậy?
Lẽ nào. . . người trẻ tuổi này lại có danh tiếng lớn hơn ông ta, hoặc là thân phận và địa vị cao hơn ông ta sao?
Chuyện này không thể nào!
Người này mới bao nhiêu tuổi chứ! Vừa nhìn đã biết anh ta là một tên mặt trắng nhỏ của Tô Thiên Hậu nuôi rồi, lại còn nói khoác mà không biết ngược, lai jconf dám nghi ngờ kết quả chuẩn đoán của Bác sĩ Hà, tất cả những chuyện này đều chứng minh anh ta không phải là nhân vật lợi hại gì!
Bác sĩ Hà đứng ở cửa cũng trợn tròn mắt, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi, thậm chí còn cảm thấy quá hoang đường.
Anh ta hiểu rõ tính cách cương chính của Viện phó Hứa, mặc kệ anh có bao nhiêu tiền, mặc kệ anh có bao nhiêu quyền, Viện phó Hứa cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn anh thêm một cái, nhưng chính vì thế mà anh ta càng cảm thấy khó hiểu, và cảm thấy hoang đường hơn.
Dương Ly kia thì trực tiếp há hốc miệng, dùng hai mắt trợn tròn xoe để nhìn cảnh này.
Tên này quen biết với phó viện trưởng ở đây á? Hơn nữa, dáng vẻ của vị phó viện trưởng này còn cực kỳ nhiệt tình, giống như. . . tên này có địa vị vô cùng ghê gớm vậy.
Đôi môi đỏ của Dương Mạn Ny hơi há ra, nét mặt đầy kinh ngạc.
Trông đôi mắt đẹp của cô tràn đầy vẻ mê mang, nghi ngờ và khó hiểu.
“Viện phó Hứa, anh ta. . .anh ta. . .”
Bác sĩ Hà tinh tảo lại, thì lúng túng hỏi một câu.
“Tiểu Hà à! Vị Diệp tiên sinh này chính là một người có tấm lòng nhân ái! Anh ấy chính là người đã quyên tiền để chữa trị cho những bệnh nhân kia của bệnh viện chúng ta, hơn nữa, không chỉ bệnh viện chúng ta, mà Diệp tiên sinh còn quyên góp mấy trăm triệu cho tất cả bệnh viện trên cả nước!”
Viện phó Hứa nắm tay Diệp Mặc một lúc rồi mới buông ra, dáng vẻ còn có chút không nỡ.
Ông ta quay người lại cười giải thích cho Bác sĩ Hà một câu.