Tần Dũng trợn tròn mắt, hỏi với vẻ khó tin: “Anh ta. . . là chủ tịch của các người á?”
Tập đoàn Hoa Thiên An Phòng này không chỉ có quy mô lớn, mà còn có bối cảnh và quan hệ rất khá, cho nên họ chiêu mộ được rất nhiều quân nhân xuất ngũ, đừng nói là anh ta, mà cả cấp trên của anh ta đến đây cũng phải khách khí một chút.
Thế mà ông chủ của một tập đoàn ghê gớm như vậy lại là một người trẻ tuổi sao?
“Đúng vậy! Vị này chính là chủ tịch Diệp của chúng tôi, vài ngày trước chủ tịch Diệp đã mua toàn bộ cổ phần của tập đoàn, hiện giờ đã là ông chủ mới của chúng tôi.” Người kia cười giải thích.
Sau khi nghe xong thì Tần Dũng lại há hốc miệng một lần nữa.
Mua toàn bộ cổ phần á?
Vậy thì phải dùng bao nhiêu tiền cơ chứ?
Lẽ nào . . . người này không phải tên ăn bám, mà cũng không phải phú nhị đại bình thường, mà chính là một nhân vật có địa vị vô cùng ghê gớm?
Trác Tâm Nghiên ở một bên cũng mở to đôi mắt đẹp, bên trong lóe lên một tia hoảng sợ.
Muốn mua tập đoàn Hoa Thiên An Phòng, thì ít nhất cũng phải vài chục tỷ!
Em gái mình nói vị này vô cùng giàu có, và thân phận cực kỳ hiển hách, đúng là không sai chút nào!
Một lát sau, cuối cùng thì Tần Dũng cũng tỉnh táo lại sau cơn rung động, nhưng gương mặt của anh ta vẫn đỏ bừng.
Tần Dũng cảm thấy cực kỳ quẫn bách, cảm giác như mặt mình sắp bốc cháy rồi.
Ban nãy, anh ta còn nghĩ rằng, người này là một tên mặt trắng nhỏ, hoặc là một công tử bột hư hỏng, nhưng không ngờ người ta lại có địa vị lớn như vậy.
“Tôi lên trước đây! Mọi người nói chuyện đi nhé!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi quay người đi về phía thang máy.
Tấn Dũng xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, mãi cho đến khi Diệp Mặc rời đi thì mới ngẩng đầu lên, nhưng sắc mặt anh ta vẫn hơi xấu hổ.
Một lúc sau, bọn họ mới bắt đầu nói chuyện chính.
Khoảng tầm mười phút đồng hồ sau, hai người rời khỏi tòa nhà Hoa Thiên.
“Tên kia, nhiều tiền như vậy sao?”
Tần Dũng quay đầu nhìn tòa nhà cao tầng ở phía sau, ngây người nói một câu, anh ta vẫn cảm thấy rất khó tin.
“Anh ta vẫn luôn nhiều tiền mà!” Trác Tâm Nghiên nhìn Tần Dũng một cái, cười khẽ nói: “Anh đã thấy chiếc xe của anh ta rồi đấy. . .”
Tần Dũng liếc mắt về bên kia rồi nói: “Chiếc xe kia rất ngầu, chắc là phải 10 20 triệu nhỉ!”
“Hơn 100 triệu đấy!” Trác Tâm Nghiên nhếch môi cười nói.
Tần Dũng lại ngẩn ngơ, hai mắt trợn tròn xơ, bật thốt lên một câu Á Đù.
Anh ta vẫn luôn cho rằng, chiếc xe thể thao đắt nhất cũng chỉ vài chục triệu thôi, nào ngờ còn có chiếc xe hơn 100 triệu!
“Anh ta không chỉ rất giàu có, mà còn rất có tài hoa nữa! Anh có biết Tiktoker số một bây giờ không? Chính là anh ta đấy! Em gái tôi thường xuyên xem anh ta live stream, lại còn quét không ít tiền nữa!”
Trác Tâm Nghiên mở cửa xe rồi leo lên.
Tần Dũng vừa ngồi vào vị trí tài xế thì lại ngẩn ngơ một lần nữa.
Anh ta cảm thấy rất mờ mịt!
Đương nhiên là anh ta biết tài khoản vô cùng hot ở Tik Tok kia, tuy rằng anh ta không xem nhưng thường xuyên có thể nhìn thấy một số tin tức liên quan, cho nên không biết mới là lạ.
Nhưng mà chuyện này. . . cũng quá hoang đường rồi!
Tần Dũng ngu ngơ nửa ngày, mới lúng túng nói một câu: “Cô. . . cô đang nói đùa đúng không!”
“Tôi nói đùa làm gì!” Trác Tâm Nghiên bật cười một tiếng rồi lắc đầu.
Tần Dũng ấp úng một chút, những vẫn không nói ra được chữ nào.
“Tôi phục rồi!”
Rất lâu sau, anh ta cười khổ một tiếng, khi nhớ lại ý nghĩ ban nãy của mình thì anh ta lại cảm thấy rất quẫn bách và cực kỳ mất mặt.
“Khụ khụ! Tôi cảm thấy người này rất tốt, cực kỳ tốt, em gái của cô. . .rất có mắt nhìn đấy!” Sau đó, anh ta đỏ mặt lên, nói: “Tôi cảm thấy, em gái cô rất xứng với anh ta đấy!”
Gia đình của Trác Tâm Nghiên cũng là một gia đình giàu có và có quan hệ rộng ở Đế Kinh, em gái của Trác Tâm Nghiên cũng coi như xứng với người ta.
“Đúng là rất tốt, nhưng mà, người ta đã kết hôn rồi!” Trác Tâm Nghiên cười nói.
Nếu như người kia chưa kết hôn thì nàng cũng ủng hộ em gái mình thích anh ta.
“A! Đúng rồi, anh ta có hai đứa bé! Nhắc đến mới nhớ, hai đứa bé này rất đáng yêu, đáng yêu giống như đứa bé nhà tôi vậy!” Tần Dũng hơi giật mình, rồi nhớ đến hai đứa bé kia thì lại cười.
Hai người hàn huyên một lúc nữa, rồi mới khởi động xe rời đi.
Tòa nhà Hoa Thiên, văn phòng tổng giám đốc.
Diệp Mặc xem qua tư liệu của một số nữ vệ sĩ mà Ngô Diệu Long cung cấp, sau khi sàng chọn một chút thì ngẩng đầu lên hỏi: “Vụ án kia. . . là chuyện gì thế?”
“Ý ngài là vị án trộm cướp kia sao?” Ngô Diệu Long hơi giật mình.
“Đúng thế! Cụ thể là chuyện gì?” Diệp Mặc cay mày hỏi.
Hắn cũng không muốn tập đoàn của mình dính líu đến mấy vụ án rắc rối này.
“A! Là thế này, có một món châu báu rất nổi tiếng được chuyển từ nước ngoài về trong nước để triển lãm, nhưng mấy ngày trước món châu báu này đã bị đánh cắp, bởi vì khu triển lãm sử dụng kỹ thuật an ninh của tập đoàn chúng ta, cho nên bọn họ mới tìm chúng ta để tìm hiểu một chút.” Ngô Diệu Long giải thích.