Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 611 - Chương 611: Liễu Văn Ba: Chẳng Phải Nhân Vật Ghê Gớm Gì!

Chương 611: Liễu Văn Ba: Chẳng phải nhân vật ghê gớm gì! Chương 611: Liễu Văn Ba: Chẳng phải nhân vật ghê gớm gì!

Một lát sau, họ hàng thân thích, bạn bè của cô dâu chú rể lần lượt đến, hội trường trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Đinh!

Có mấy người bước ra khỏi thang máy, rồi tiến về phía cửa đại sảnh.

Người đi đầu là một người đàn ông khoảng 32 33 tuổi, dáng người cao lên, mặc một bộ âu phục màu đen, cái bụng hơi phệ, gương mặt cũng hơi béo và trắng bệch.

Trên cổ tay còn có một chiếc đồng hồ khá đắt đỏ.

Mấy người ở phía sau anh ta cũng đều mặc âu phục.

“Vũ Bằng!”

“Tổng giám đốc Liễu!”

Lý Vũ Bằng nhìn qua thì ánh mắt sáng lên, rồi vội vàng tiến lên đón tiếp.

Người này chính là ông chủ của công ty Lý Vũ Bằng đang làm, Liễu Văn Ba.

“Tổng giám đốc Liễu, ngài có thể đến khiến tôi rất vui vẻ!” Lý Vũ Bằng nhiệt tình cười nói.

“Ấy! Nhất định phải đến mà!” Liễu Văn Ba khoát tay, cười ha ha, lại nhìn thoáng qua Lưu Tiểu Đồng ở bên cạnh, sau đó vỗ vai Lý Vũ Bằng, cười nói: “Vũ Bằng, cậu rất có phúc đấy!”

Mấy người ở phía sau anh ta cũng quan sát Lưu Tiểu Đồng một phen, có người còn lộ ra vẻ ghen ghét.

Rõ ràng Lý Vũ Bằng này cũng chẳng có gì đặc biệt cả, tại sao lại có thể tìm được một cô vợ xinh đẹp và có gia cảnh tốt như vậy chứ?

Sau khi đám người đi vào đại sảnh, thì bọn họ nhỏ giọng nghị luận, đáy lòng tràn đầy ghen ghét và không phục.

“Thật sự là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!”

“Nghe nói nhà Lý Vũ Bằng rất nghèo, ông nói xem, muốn tiền không có tiền, muốn mặt không có mặt, tại sao lại có thể lấy được một cô vợ tốt như vậy chứ?”

Liễu Văn Ba ở đằng trước nghe thấy thế thì chỉ lắc đầu.

Thật ra thì anh ta cũng không hiểu lắm.

Người bản địa bình thường rất ít để ý đến người bên ngoài, cộng thêm việc điều kiện của Lý Vũ Bằng cũng không tốt, thì coi như cô gái kia nhìn trúng Lý Vũ Bằng, thì cha mẹ và gia đình của cô ta có đồng ý không? Chỉ cần nhìn cách trang trí hội trường đã biết là tốn không ít tiền rồi!

Nhà Lý Vũ Bằng không có tiền, cho nên khẳng định là nhà gái đã bỏ tiền ra, nhưng tại sao bọn họ lại đồng ý nhỉ?

Chẳng lẽ bọn họ thấy người con rể Lý Vũ Bằng này tốt như vậy sao?

“Mọi người ngồi ở đây, tôi ngồi ở bên kia!”

Liễu Văn Ba ngồi ở một bàn ở phía trước, bàn này ở ngay trung tâm, gần sát với đài cưới, vô cùng bắt mắt, hẳn là dành cho những khách khứa quan trọng.

Mấy người cấp dưới trong công ty thì ngồi ở bàn bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, Liễu Văn Ba nhìn đồng hồ một chút, anh ta thấy vẫn còn sớm liền lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.

Một lát sau, bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng oanh động truyền đến.

“Tổng giám đốc Liễu, tổng giám đốc Liễu, mau nhìn kìa!”

Có người còn gọi anh ta một tiếng.

Liễu Văn Ba lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa hội trường, sau đó thì hơi ngơ ngác một chút.

Cửa hội trường, có một bóng người cao gầy và tịnh lệ đang chậm rãi đi vào.

Gương mặt xinh đẹp long lanh, dịu dàng, nụ cười trên mặt thì thân thiết đồng lòng người, khiến cho người ta cảm giác như cơn gió ấm áp của mùa xuân.

Nàng ăn mặc rất đơn giản, chỉ có một chiếc áo khoác màu trắng và một chiếc quần thể thao, nhưng những đường cong được phác họa ra lại vô cùng bay bỏng và tinh tế, thậm chí còn hơi bốc lửa, chiếc quần thể thao căng cứng làm nổi bật lên đôi chân ngọc tròn trịa và thẳng tắp.

Còn bờ mông vểnh cao cũng bị kéo căng thành một đường cong sung mãn và gợi cảm.

Rất nhiều ánh mắt ở bốn phía đều nhìn về phía nàng, tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi và thán phục.

Liễu Văn Ba cũng nhìn đến mức ngẩn ngơ, thất thần.

Anh ta cũng coi như là một nhân sĩ thành công, mở một nhà công ty, tài sản có vài chục triệu, nên anh ta cũng đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp ở rất nhiều trường hợp, nhưng, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào như thế này, cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà còn có một loại khí chất dịu dàng thanh nhã, thanh thuần như nước, đúng là rất hiếm thấy.

“Cô Trần Mộng!”

Đến khi Liễu Văn Ba tỉnh tảo lại, thì liền nghe thấy có người gọi cô gái này như vậy.

“Là giáo viên à!”

Liễu Văn Ba thì thào một câu, trong lòng tự nhủ chẳng trách lại có khí chất như vậy.

“Vũ Bằng lại có một giáo viên trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy cơ à!”

Sau khi nghe một lát thì anh ta lại cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

Tại sao khi anh ta đi học thì không gặp được giáo viên nào xinh đẹp như vậy?

“Là bàn này à!”

Liễu Văn Ba nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia hàn huyên với đám học sinh một lúc, rồi đi về phía bên này, anh ta lập tức hơi kích động.

Khi người đến gần, thì Liễu Văn Ba đứng lên, nhiệt tình vươn tay ra.

“Cô Trần Mộng, tôi là Liễu Văn Ba, là ông chủ công ty Vũ Bằng đang làm!”

Trần Mộng hơi giật mình, liếc mắt nhìn Liễu Văn Ba một cái, cười khẽ, nói rất lễ phép: “Xin chào Liễu tiên sinh!”

Sau đó, đôi mắt đẹp của nàng tìm tòi một chút, thì nhìn thấy chỗ ngồi của mình, nàng đặt túi xách qua một bên rồi ngồi xuống.

Bình Luận (0)
Comment