“Em cũng hơi say rồi đấy!”
Diệp Mặc đã thu dọn xong, kéo tay nàng đi lên nhà.
“Nào có! Em mới uống có một chút xíu! Vẫn rất tỉnh táo mà!” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Em xem, mặt em đã đỏ thế này rồi cơ mà!”
Diệp Mặc quay người, vươn tay sờ lên gương mặt của nàng một chút, da thịt của nàng trơn bóng, xúc cảm rất tốt.
“Nào có đâu!” Tô Ngọc Tình vội vàng giơ tay sờ lên mặt của mình, hình như. . . hơi nóng thật.
Nàng nhếch miệng, vênh mặt lên, rồi nói với vẻ bướng bình: “Chỉ. . . chỉ một chút xíu thôi!”
Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì lại cười.
Hắn đánh giá người ngọc trước mặt một lát, trái tim lại đập thình thịch liên hồi.
Giờ phút này, hai má nàng đỏ hồng, hai con người mê ly, lộ ra một tia vũ mị và câu người, hai bờ môi đỏ căng mọng, mềm mại, lại lỗng lẫy mê người.
Chiếc váy ngủ mày đỏ nửa kín nửa hở trên người, lại càng lộ ra vẻ gợi cảm và nóng bỏng.
Nàng cũng đã ý thức được cho nên hơi thất thần, sau đó lại nhẹ nhàng kiễng chân lên, rồi hôn lên môi Diệp Mặc.
Ô ô!
Nụ hôn này kéo dài rất lâu.
Sau khi tách ra, gương mặt của nàng đã đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp cũng như sắp chảy nước.
“Đi thôi! Mình cùng đi tắm đi!”
Sau đó, nàng kéo tay Diệp Mặc đi về phía phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy sớm như cũ.
Hắn đi ra ngoài dạo một vòng, trở về thì bắt đầu làm bữa sáng, Dương Mạn Ny đã tỉnh dậy, trên người mặc một bộ đồ ngủ lộn xộn.
Dương Mạn Ny đi vào nhà bếp để lấy chai nước, cô nhìn về phía Diệp Mặc rồi hỏi với vẻ thấp thỏm: “Tối qua tôi có làm trò cười gì không thế?”
Cô chỉ nhớ rõ, tối hôm qua mình uống rất nhiều, sau đó mơ mơ màng màng rồi cởi quần áo của mình ra.
“Không có!” Diệp Mặc lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi!”
Dương Mạn Ny vỗ vỗ bộ ngực của mình, rồi nhẹ nhàng thở ra.
Cô quay lại phòng mình, một lát sau, cô đã thay quần áo xong, một bộ quần áo văn phòng thành thục vũ mị, gương mặt xinh đẹp được trang điểm vô cùng rực rỡ, cả người đều rạng rỡ và phấn chấn.
Diệp Mặc nhìn Dương Mạn Ny một cái rồi cười nói: “Khí sắc không tệ nhỉ!”
“Chứ sao! Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng được vui vẻ như vậy.” Dương Mạn Ny ngồi xuống phòng khách, cười rực rỡ nói.
Một lát sau, Tô Ngọc Tình cũng dậy, nàng mang hai đứa bé đi xuống nhà, sau khi ăn cơm xong thì nàng đi thay quần áo.
Sau đó hai cô gái cùng nhau đi đến công ty.
Hai cô gái đã nghỉ ngơi 10 ngày rồi, lại bắt đầu phải bận rộn.
Diệp Mặc thu dọn một chút, rồi mang theo hai đứa bé đi đến các tập đoàn Linh Tú, Nhân Hoa và cả Hoa Thiên nữa, sau cùng thì đi đến nhà hàng Nhã Yến.
Buổi chiều, Ninh Vũ Đình gửi tin nhắn đến nói Từ Thiên Dật vừa lên máy bay chạy ra nước ngoài rồi.
Diệp Mặc cũng đã yên tâm.
Ngày hôm sau, hắn làm bữa sáng cho hai cô gái, lại tiễn hai cô gái đi làm, sau đó hắn mang theo hai đứa bé ngồi lên xe của hàng không Thần Tinh, tiến đến sân bay.
Hôm nay là ngày Lý Vũ Bằng kết hôn, nên hắn phải về thành phố H.
……
Khách sạn Thụy Hào.
Lý Vũ Bằng mặc một bộ quần áo màu đỏ đứng ở trước cửa đại sảnh tiệc cưới trên tầng hai, anh ta đang nghênh đón những vị khách tham gia bữa tiệc.
Trên gương mặt hơi béo của Lý Vũ Bằng mang theo nụ cười nhiệt tình, đang không ngừng chào hỏi những vị khách đi vào.
Lưu Tiểu Đồng cũng mặc một bộ quần áo truyền thống màu đỏ đứng ở bên cạnh, cô trang điểm cực kỳ xinh đẹp, phong thái yểu điểu, đáng yêu động lòng người.
“Lý Vũ Bằng, ông khá đấy!”
Lớp trưởng Lâm Tuyết Cầm và mấy bạn học nữ cùng nhau đi đến.
Các cô gái đánh giá người bạn học cũ này một chút thì đều cười lên.
Ngày xưa, Lý Vũ Bằng chỉ là một người không đáng chú ý ở trong lớp, hiện giờ cũng chỉ là một lập trình viên bình thường, cũng không quá xuất chúng, cộng thêm chuyện tướng mạo cũng không quá ưu tú, cho nên các cô đều cảm thấy Lý Vũ Bằng sẽ kết hôn rất muộn.
Nhưng không ngờ, Lý Vũ Bằng lại kết hôn sớm hơn rất nhiều người ở trong lớp, hơn nữa, còn tìm được một đối tượng xinh đẹp như vậy nữa, nghe nói còn là người bản địa thành phố H, điều kiện gia đình cũng khá tốt, chuyện này đã khiến cho tất cả mọi người đều thấy bất ngờ.
Khi Lý Vũ Bằng nói mình sắp kết hôn, thì cả nhóm chat đều nổ tung.
Nhất là đám bạn học nữ các cô thì đều cảm thấy rất khó tin.
Còn đám bạn học nam thì đều hâm mộ.
“Lớp trưởng!” Lý Vũ Bằng mỉm cười tiến lên đón.
Lưu Tiểu Đồng cũng tiến lên theo, rồi mỉm cười với các cô gái.
“Chúc mừng chúc mừng!”
Sau khi khách sáo một trận, lại ký cái tên, thì các cô gái mới đi vào trong đại sảnh.
“Oa!”
Khi nhìn thấy cách trang trí trong hội trường thì các cô đều hơi líu lưỡi.
Hội trường được trang trí theo phong cách truyền thống, nhưng lại rất xa hoa và lãng mạn, vừa nhìn đã biết là tốn không ít tiền.
“Gia đình Lý Vũ Bằng nhiều tiền thế cơ à?”
“Chắc là nhà gái bỏ tiền rồi! Người ta là người bản địa mà!”
Các cô gái vừa trò chuyện vừa đi tìm chỗ ngồi của mình.