“Hình như. . . anh ta phá sản rồi!” Diệp Mặc cười nói: “Anh nghe người ta nói là, quỹ ngân sách Thiên Hồng của anh ta thua lỗ liên tục, sau đó anh ta dùng tất cả tài sản của mình để cược một ván thị trường kỳ hạn, kết quả là thua trắng tay, nghe nói bạn gái anh ta cũng chạy rồi.”
“Thật á?”
Dương Mạn Ny nghe xong thì giật mình, cô cảm thấy rất khó tin.
Tô Ngọc Tình cũng giật mình theo, đôi mắt đẹp hơi mở to ra.
“Là thật mà!” Diệp Mặc gật đầu.
“Thế thì quá tốt rồi!”
Dương Mạn Ny nắm chặt bàn tay trắng nhạt, hưng phấn hô to một tiếng, cả người đều nhảy cẫng lên, sau đó, cô lại ngồi trở lại, cơ thể nở nang lập tức run lên, mấy chỗ đẫy đà trên người đã nổi lên những gợn sóng nhỏ.
Tô Ngọc Tình cũng kinh ngạc một lúc, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Nàng thật sự rất ghét Từ Thiên Dật kia, thấy người này phá sản thì nàng rất vui vẻ, còn cảm thấy rất hả giận, cảm thấy đây là báo ứng của anh ta khi đã hại chị Mạn Ny!
Hơn 12 giờ đêm, Diệp Mặc kết thúc buổi live stream.
Hắn đi ra ngoài, thì nhìn thấy hai cô gái vẫn đang ngồi trong phòng khách, thần sắc của hai người vẫn rất hưng phấn.
Nhất là Dương Mạn Ny, trên gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy hồng hào và rực rỡ.
Cô đã thay một chiếc váy ngủ bằng tơ màu đen, chiếc váy mềm mại và mỏng manh, dán chặt vào ra thịt, phác họa ra những đường cong uyển chuyển, mượt mà và nở nang nhục cảm của cô, càng nổi bật vẻ phong vận thành thục của cô.
Cặp đùi đẹp trơn bóng nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn rất gợi cảm và nóng bỏng.
Dương Mạn Ny đang cầm một ly rượu trên tay, trên bàn trà còn có mấy chai rượu vang đỏ, đã có hai chai rỗng không.
Xem ra, Dương Mạn Ny đã uống không ít, trên gương mặt đẹp mềm mại đã hiện lên một vệt đỏ ửng, cặp mắt quyến rũ đã lộ ra vài phần mê ly, nhưng cô vẫn lôi kéo Tô Ngọc Tình uống tiếp.
Tô Ngọc Tình cũng đã uống không ít, trên gương mặt trắng nõn đã hiện lên những tia đỏ ửng.
Nàng cũng đã đổi một chiếc váy ngủ màu đỏ, còn mang theo viền ren hoa văn, cũng nóng bỏng và gợi cảm như những chiếc váy ngủ khác của nàng.
Có thể nhìn thấy những đường cong xinh đẹp ở bên trong thông qua những khe hở của viền ren.
Dưới làn váy là một cặp đùi ngọc hoàn mỹ, khi khép lại thì không có một chút khe hở nào.
Hai cặp đùi ngọc ở rất gần nhau, thon dài và trắng nõn giống nhau, nhưng phong cách thì lại khác nhau, một cặp đùi càng cân xứng hơn một chút, hình dáng cũng dáng hoàn mỹ, nếu như nhiều hoặc ít đi một phần thì sẽ phá hoại loại hoàn mỹ này.
Còn một cặp đùi khác thì có vẻ nở nang hơn, thành thục hơn, khiến cho người ta có một loại cảm giác nhục cảm, gợi cảm hơn.
Hai cặp đùi có hai loại phong cách khác nhau, nhưng đều nóng bỏng và quyến rũ như nhau, khi để gần nhau thì khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt.
Còn hai gương mặt xinh đẹp cũng có phong cách không giống nhau, nhưng cả hai đều đẹp đến mức khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Dương Mạn Ny nhìn thấy Diệp Mặc thì giơ ly rượu lên rồi hô một tiếng: “Diệp Mặc, anh cũng qua đây làm vài ly đi!”
Nhìn thần sắc của cô thì có vẻ như đã hơi say rồi.
Diệp Mặc đi qua, cười hỏi: “Hai người uống bao nhiêu rồi?”
“Uống nhiều lắm, hôm nay chị Mạn Ny vui vẻ nên em cũng không cản chị ấy, để cho chị ấy uống đi thôi!” Tô Ngọc Tình kéo Diệp Mặc ngồi xuống cạnh mình, rồi lại dán lại gần, nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt của nàng đỏ hồng, đôi mắt đẹp mông lung đã có vài phần mê ly, đôi môi đỏ căng mọng thổi ra những hơi thở ấm áp, còn mang theo một ít mùi rượu, nhưng cũng không khó ngửi, ngược lại còn có chút ngọt ngào.
Nàng lại vươn tay ra bóp nhẹ tay của Diệp Mặc, dịu dàng nói: “Anh yên tâm đi, bọn em đã cho các con ngủ say rồi mới bắt đầu uống.”
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu, rồi cũng rót cho mình một ly rượu.
“Uống!”
Dương Mạn Ny đưa ly rượu qua cụng một cái, rồi ngửa cổ lên uống rất sảng khoái.
Cô dùng hơi nhiều sức, cho nên rượu vang đỏ tràn ra khóe môi, chảy xuống theo cái cổ trắng ngần, cô cũng không để ý lắm, mà chỉ tiện tay lau lau một chút, sau đó duỗi đầu lưỡi hồng nhuận ra liếm một cái.
“Cũng đủ rồi nhỉ!” Sau khi uống vài ly, thì Diệp Mặc nhỏ giọng nói với Tô Ngọc Tình: “Uống nữa thì cô ấy sẽ nôn ra mất!”
“Ừm! Để em dìu chị ấy vào phòng ngủ!”
Tô Ngọc Tình đứng dậy, kéo Dương Mạn Ny đi về phía phòng ngủ.
“Ngọc Tình, chị vẫn chưa say! Chị còn uống được nữa! Em xem này, chị vẫn rất tỉnh táo mà!”
“Em biết em biết, nhưng muộn rồi, đi ngủ sớm thôi!” Tô Ngọc Tình đành phải khuyên nhủ.
Sau khi vào phòng, Tô Ngọc Tình đỡ Dương Mạn Ny nằm xuống, rồi lại đắp chăn lên.
“Chị không có say. . .”
Dương Mạn Ny nằm trên giường lại uốn éo người giống như rắn nước, trong miệng thì không ngừng lẩm bẩm, nhưng đã không mở được mắt ra, vẻ mặt thì mơ mơ màng màng.
“Ai! Chị cởi quần áo ra làm gì?”
“Ah. . . nóng. . . nóng quá. . . !”
“Chị sẽ bị cảm đấy!”
Hai cô gái giày vò một lúc lâu rồi mới an tĩnh lại.
“Ngủ ngon!”
Tô Ngọc Tình thở phào một hơi, lại đắp kín chăn cho Dương Mạn Ny, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.