Sau đó, Từ Thiên Dật siết chặt nắm đấm, sắc mặt đỏ lên vì tức giận, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Con điếm thối tha này, mình đối xử với nó tốt như thế mà nó còn dám hại mình!
Từ Thiên Dật cầm chiếc hộp nhẫn trên bàn rồi ném mạnh ra ngoài, chửi ầm lên.
“Họ Diệp, tôi có thù oán gì với anh sao? Tại sao anh lại hại tôi? Tôi chưa bao giờ đắc tội với anh mà!”
Từ Thiên Dật lại nhìn về phía Diệp Mặc, hai mắt trợn trừng trừng như muốn phun lửa.
Diệp Mặc nheo mắt lại nhìn anh ta, rồi lạnh lùng nói: “Chuyện này phải hỏi chính bản thân anh rồi, anh nhớ thương thứ mà anh không nên nhớ thương, còn nữa, Dương Mạn Ny cũng là bạn của tôi, ban đầu tôi chỉ định dạy dỗ anh một chút, giúp các cô gái hả giận thôi, nhưng hết lần này đến lần khác mà anh vẫn không biết hối cải.”
Trên bữa tiệc hôm đó, Diệp Mặc cũng nhìn ra tên này ngấp nghé Ngọc Tình, hắn nghe Dương Mạn Ny nói thì tên này đã nhớ thương Ngọc Tình từ lâu rồi, nhưng hắn cũng chỉ muốn dạy dỗ một chút, chứ không muốn đẩy tên này vào đường cùng.
Sau lần ở câu lạc bộ Golf thì hắn mới quyết định dọn dẹp tên này.
Từ Thiên Dật nghe xong thì hơi giật mình.
Dạy dỗ một chút?
Lẽ nào. . . đây không phải là lần đầu tiên?
Hít!
Trong nháy mắt, anh ta liền nhớ đến lần mình đã thua lỗ vài chục triệu kia, thì không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Đó không phải là trùng hợp, mà là cái bẫy của người này thật!
Tâm kế của người này kinh khủng vậy!
Còn cả lần này nữa, anh ta không hề phát giác một chút nào, người này thật sự là quá khủng bố!
Từ Thiên Dật lại ngước mắt lên nhìn, tâm thần run lên, vừa hoảng sợ vừa e ngại.
Người này không chỉ có địa vị rất lớn, mà thủ đoạn cũng vô cùng lợi hại.
“Bây giờ, tôi đã phá sản rồi, đã trắng tay, anh đã vui chưa! Anh thật sự không sợ tôi sẽ chó cùng dứt dậu, trả thù anh sao?” Từ Thiên Dật hít một hơi thật sau, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi nói với vẻ căm hận.
“Anh bỏ được cái mạng của mình sao?”
Diệp Mặc bật cười một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường.
“Anh. . .” Sắc mặt của Từ Thiên Dật lập tức đỏ lên.
“Quỹ ngân sách của anh đã không lỗ không ít tiền rồi! Nếu như anh không thể bổ sung lỗ hổng, thì anh hãy lo cái mạng nhỏ của mình trước đi! Chỗ này có ít tiền, đủ để cho anh chạy trốn, thời dịp vẫn còn thời gian thì anh nên cút đi thật xa đi!”
Diệp Mặc lấy một cái thẻ ngân hàng rồi vứt lên bàn.
“Đi thôi!”
Sau đó, hắn ung dung đứng lên, rồi dẫn người rời đi.
Bành!
Cửa nhà đóng lại.
Thân thể của Từ Thiên Dật run lên, anh ta nhìn tấm thẻ ở trên bàn thì cảm thấy hơi hoảng hốt.
Đúng rồi!
Biện pháp duy nhất bây giờ lại chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, sau đó thay đổi thân phận, thì mới có thể sống sót.
“Đúng rồi, trước khi chạy thì lại vay thêm ít tiền!”
Từ Thiên Dật cầm điện thoại di động lên, bắt đầu lục tìm danh bạ, rồi gửi rất nhiều tin nhắn.
……
Diệp Mặc đi xuống dưới, hắn gặp mấy người Tần Vĩ và Ninh Vũ Đình.
“Tiếp tục theo dõi anh ta, đến khi anh ta xuất ngoại thì mọi người hãy trở về!”
“Vâng!”
Thần sắc của mấy người này vẫn hơi hoảng hốt, thỉnh thoảng lại nhìn về đám vệ sĩ ở sau lưng Diệp Mặc.
Ban nãy, ông chủ đã tiết lộ, tập đoàn an ninh và vệ sĩ lớn nhất cả nước Hoa Thiên An Phòng cũng là của ông chủ, chuyện này khiến cho bọn họ chấn động không nhẹ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại.
Diệp Mặc lại quay người nói với mấy vệ sĩ ở phía sau.
“Mọi người cũng ở lại đây đi.”
Hắn nói xong thì liền rời khỏi đây, đi về nhà.
Hơn hai giờ chiều, hai người Tô Ngọc Tình đã trở lại.
Nhìn thần sắc của hai cô gái thì có vẻ như rất vui vẻ.
“Bác sĩ nói là ông nội khôi phục không tệ! Tôi thấy ông nội cũng đã nói chuyện lưu loát hơn rồi, có lẽ tĩnh dưỡng thêm vài hôm là có thể xuống giường đi bộ.” Dương Mạn Ny ôm Nặc Nặc đi vào, đổi giày rồi ngồi xuống phòng khách.
“Để anh bế cho!”
Diệp Mặc tiến lên nhận Tĩnh Tĩnh ở trong tay Tô Ngọc Tình.
“Em cũng cảm thấy như vậy!”
Tô Ngọc Tình đi qua ôm Diệp Mặc một lúc, rồi hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, sau đó mới đi vào phòng khách.
“Còn có một việc nữa, Diệp Mặc, anh còn nhớ Từ Thiên Dật không?” Dương Mạn Ny nói với vẻ tràn đầy phấn khởi.
“Ừ! Tôi vẫn nhớ anh ta!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Thế mà sáng nay anh ta nhắn tin hỏi vay tiền tôi, còn nói cái gì quay vòng vốn! Hừ! Thật sự là không biết xấu hổ! Chẳng phải anh ta rất giàu có sao! Lần trước còn khoe khoang với chúng ta là có mấy trăm triệu, thì mà bây giờ lại tìm tôi để vay tiền, đúng là bệnh thần kinh!” Dương Mạn Ny hừ một tiếng.
“Anh ta à, anh ta vẫn luôn không biết xấu hổ như vậy!” Tô Ngọc Tình ở một bên cũng phụ họa theo.
Khi nhắc đến Từ Thiên Dật này thì nàng liền tức giận, nhíu chiếc mũi ngọc hừ một tiếng.
Người này năm đó đã bỏ chị Mạn Ny để chạy theo con gái của kẻ có tiền, bây giờ lại còn đến vay tiền, thật sự là vô sỉ!