Từ Thiên Dật vung tay lên, trực tiếp hất bát cơm xuống đất, ầm một tiếng, đồ ăn văng tung tóe trên mặt đất.
“Đến cơm mà cũng không biết làm, đồ vô dụng! Đi pha cho tôi ly cà phê đi!” Từ Thiên Dật lạnh lùng nói.
Triệu Nhất Mạn cắn chặt môi đỏ, cố gắng lắm mới không khóc òa lên.
Cô ta không nói tiếng nào, thu dọn xong thì lại đi pha một ly cà phê, sau khi pha xong thì mang đến trước mặt Từ Thiên Dật, dồng thời, còn nhìn về phía màn hình máy tính vài lần.
“Cô nhìn cái gì, cô có hiểu thị trường kỳ hạn không?”
(thị trường kỳ hạn, hay còn gọi là hợp đồng kỳ hạn.)
Từ Thiên Dật thấy thế thì hừ một tiếng, rồi nói với vẻ khinh thường.
Người phụ nữ này chỉ được cái trẻ tuổi xinh đẹp, còn đầu óc thì toàn là nước, vừa nát lại vừa ngu xuẩn.
Triệu Nhất Mạn vẫn không lên tiếng, mà chỉ cúi đầu đi ra ngoài.
Từ Thiên Dật cười xùy một tiếng, châm một điếu thuốc lên rồi rít mạnh một hơi, lại uống một ngụm cà phê để nâng cao tinh thần.
Anh híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Anh ta đã đem tất cả tài sản của mình vào ván cược này rồi, thắng, anh ta có thể kiếm về, có thể bổ sung lỗ hổng tài chính, thua, thì anh ta coi như xong đời, hoàn toàn không có cơ hội xoay người.
“Buồn ngủ quá!”
Từ Thiên Dật cố gắng chống đỡ đến một giờ thì đã không chịu nổi, dù có uống rất nhiều cà phê thì cũng không ăn thua.
Chẳng qua là cũng may, xu thế đang có lợi, nếu như tiếp tục như vậy thì anh ta có thể kiếm lời rồi.
Từ Thiên Dật lại cố gắng chống chịu nửa tiếng nữa, thì đã không chịu nổi, mơ mơ màng màng gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Đến khi anh ta tỉnh lại thì đã là 10 giờ sáng hôm sau.
“Mình nhớ là xu thế vẫn đang kiếm được!”
Từ Thiên Dật suy nghĩ một chút, trước khi anh ta ngủ thì xu thế vẫn đang tăng lên như anh ta mong muốn, có lẽ bây giờ cũng đã không kém gì nhiều.
Ngay say đó, anh ta mở màn hình máy tính lên.
Một giây sau, toàn thân anh ta chấn động như bị sét đành.
Dường như anh ta không tin vào hai mắt của mình, nên cố gắng dụi dụi mắt, sau đó lại cẩn thận nhìn kỹ lại một lần, nhưng mặc kệ nhìn như thế nào thì kết quả vẫn giống nhau.
Xong đời!
Toàn thân Từ Thiên Dật mềm nhũn ra, ngã co quắp xuống mặt đất, gương mặt của anh ta đã trắng bệch như tờ giấy.
Cái trò thị trường kỳ hạn này tự mang đòn bẩy, cho nên một khi thua thì sẽ mất trắng.
Trong vòng một đêm, anh ta đã mất sạch toàn bộ tài sản hơn 200 triệu của mình!
Từ Thiên Dật nằm co quắp trên mặt đất, hai mắt vô thần, cả người giống như ngây dại.
Anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, tâm huyết, thì rốt cuộc cũng bò lên được, trở thành kẻ có tiền, sống một cuộc sống sung sướng giống như thiên đường.
Nhưng bây giờ, chỉ trong chớp mắt thì anh ta đã rơi xuống địa ngục.
“Nhất Mạn!”
Từ Thiên Dật nằm rất lâu, cuối cùng thì cũng lấy lại được một chút tinh thần, anh ta giãy dụa đứng lên, rồi đi ra khỏi thư phòng.
Ít nhất thì bây giờ anh ta vẫn còn bạn gái, ở chỗ của cô ta cũng còn chút tiền, chắc cũng phải có 1 triệu, đây cũng là tiền đấy, cho nên vẫn chưa tính là trắng tay.
Nhưng Từ Thiên Dật đi ra ngoài tìm một chút, mà vẫn không nhìn thấy bóng người của Triệu Nhất Mạn đâu, tất cả đồ đạc của Triệu Nhất Mạn cũng đã biến mất.
Từ Thiên Dật ngơ ngác ngồi xuống, gương mặt mờ mịt, anh ta vẫn không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng anh ta hiểu được một chuyện, mình không chỉ phá sản, mà bạn gái cũng chạy rồi, chính thức trắng tay rồi!
Cạch cạch!
Âm thanh mở cửa vang lên.
Từ Thiên Dật hơi giật mình, rồi đứng bật dậy, anh ta tưởng Nhất Mạn quay lại.
Nhưng, khi anh ta nhìn về phía cửa thì lại ngây ra.
Người đi vào không phải là Nhất Mạn, mà chính là thằng nhãi họ Diệp, ở phía sau tên này còn có không ít người, dáng vẻ cao to này thì chắc là vệ sĩ.
“Anh. . . tại sao lại là anh? Tại sao anh biết mật mã?” Từ Thiên Dật hô lên một tiếng đầy kinh ngạc.
“Đương nhiên là Triệu tiểu thư nói cho tôi biết rồi, cô ấy còn nhờ tôi chuyển cho anh một thứ nữa.” Diệp Mặc nheo mắt nhìn Từ Thiên Dật, cười nói.
Sau đó, Diệp Mặc đi vào ngồi xuống trước mặt Từ Thiên Dật, lấy một cái hộp ở trong túi quần ra rồi đặt lên bàn, đẩy về phía Từ Thiên Dật.
“Chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn đính hôn anh tặng cho Triệu tiểu thư, bây giờ cô ấy nhờ tôi trả lại cho anh!”
Từ Thiên Dật cúi đầu nhìn một cái, thì cơ thể không khỏi lung lay, gương mặt càng tái hơn vài phần.
“Anh. . .anh có quan hệ gì với Nhất Mạn?”
Sau đó, Từ Thiên Dật nghĩ đến điều gì, nên khuôn mặt đỏ lên, rồi tức giận gào thét.
“Không có quan hệ gì!” Diệp Mặc liếc mắt nhìn anh ta một chút, ung dung nói: “Triệu tiểu thư không có đa tình như anh, cho nên tôi chỉ cho cô ấy xem một số ảnh chụp của anh và đám phụ nữ khác mà thôi, sau đó, lại nhờ cô ấy giúp một chuyện nhỏ.”
Từ Thiên Dật nghe thấy thế thì lại ngẩn ngơ.
Bỗng nhiên, anh ta nhớ đến những hành động dị thường của Triệu Nhất Mạn những ngày qua, cả một số hành động lạ tối hôm qua nữa.
“Không. . . không thể nào!” Từ Thiên Dật thì thào một tiếng, gương mặt đã hiện lên vẻ mất hồn mất vía.
Anh ta không thể nào tin tưởng, cũng không thể nào tiếp nhận được sự thật này, anh ta không tin tất cả những chuyện này đều là do Triệu Nhất Mạn gây ra, là Triệu Nhất Mạn đã tiết lộ tin tức của mình cho họ Diệp này, dẫn đến việc mình bị phá sản.
Rõ ràng cô gái này rất ngu xuẩn, rất đần, cho nên anh ta chỉ coi cô gái này là một bình hoa, cũng chưa bao giờ để ý.