Quỹ ngân sách Thiên Hồng.
Trong văn phòng truyền ra âm thanh gào thét.
“Giảm! Lại giảm!”
“Tại sao lại như vậy?”
Sau đó, những âm thanh đập phá đồ vật vang lên.
Hai mắt của Từ Thiên Dật đỏ bừng, anh ra sức đẩy tất cả các thứ ở trên bàn xuống đất, nhưng vẫn cảm thấy chưa phát tiết hết lửa giận trong lòng, anh ta lại cầm một bình sứ ở một bên, rồi đập mạnh xuống đất.
Từ Thiên Dật đứng tại chỗ thở phì phò, gương mặt trắng trẻo đẹp trai đã vặn vẹo như sắp phát điên.
Toàn thân anh ta run rẩy kịch liệt, một nửa là vì phẫn nộ, nửa còn lại thì là vì hoảng sợ.
Quỹ ngân sách lại thua lỗ rồi!
Cổ phiếu của công ty rượu Nhân Hòa lần trước vẫn đang chạm đáy mà không có dấu hiệu tăng lên, còn mấy cổ phiếu khác thì lại giảm không ít, khiến cho quỹ ngân sách tổn thất nặng nề.
Sau hai lần thua lỗ, thì anh ta phải tốn rất nhiều công sức và hứa hẹn mới có thể khiến đám đại lão kia bớt giận, bây giờ lại thua lỗ nhiều như vậy thì anh ta phải làm sao đây?
Anh ta đã không còn chút danh dự nào rồi!
Tiếp tục như vậy, thì công ty mà anh ta dốc hết tâm huyết mới có thể thành lập được sẽ phá sản!
Nhưng vẫn còn chưa hết, anh ta còn bán một căn nhà để lấy tiền đầu tư, hòng kiếm chút tiền về để bổ sung lỗ hổng tài chính, kết quả là cũng thua sạch.
Đây chính là tiền của anh ta đấy!
Từ Thiên Dật rót ly rượu, run run rẩy rẩy mới uống xong, cuối cùng cũng hơi tỉnh táo lại một chút, anh ta lại nhìn vào tấm gương, thì cảm thấy không thể tin tưởng người trong gương lại là mình.
Gần 24 giờ rồi mà anh ta vẫn chưa chợp mắt chút nào, bởi vì quá lo âu cho nên không thể ngủ nổi, hai hốc mắt đã hãm sâu, quầng thâm đen xì, trong hai con ngươi đục ngầu hiện lên đầy tơ máu, nhìn trông rất đáng sợ.
Cả người anh ta thì vô cùng tùy tiệu, đến cả bờ môi cũng đã trắng bệch.
“Không sao! Không có chuyện gì đâu!” Từ Thiên Dật hít sâu một hơi, rồi tự an ủi.
Trước kia anh ta nghèo như vậy mà còn có thể sống tốt, bây giờ chỉ là một thất bại nhỏ mà thôi, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Ông ông ông!
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta rung lên.
“Ông. . . ông chủ Kim?”
Sau khi nhận máy, tâm thần của anh ta run lên, giọng nói cũng hơi run rẩy theo.
Chắc chắn ông chủ Kim gọi cú điện thoại này là để hỏi tội rồi.
“Này! Cậu em Từ! Lại thua lỗ? Cậu làm việc kiểu gì thế? Cậu đã hứa với tôi là sẽ kiếm về cơ mà? Cậu không thể làm thì đừng có hứa! Tôi cũng không có nhiều tiền đến mức để cho cậu tùy tiện phá đâu, cậu phải nghĩ kỹ hậu quả trước khi làm chứ.”
“Cậu đừng giải thích, tôi không muốn nghe, bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là cậu dùng tiền của mình để bổ sung, hai là cậu để mạng lại, mấy tỷ để đổi lấy một cái mạng của cậu, tôi vẫn còn thấy rất thua thiệt đấy!”
Kim Bảo Quý nổi giận đùng đùng, nói xong thì trực tiếp dập máy.
Sắc mặt của Từ Thiên Dật đã trở nên trắng bệch.
Cơ thể của anh ta run bần bật vì sợ hãi.
Ông ông ông!
Một lát sau, lại có một cuộc điện thoại nữa, sau đó liên tục có điện thoại gọi đến, giống như đang đòi mạng anh ta vậy.
Từ Thiên Dật nhận máy xong thì ngây người tại chỗ rất lâu.
Một lúc lâu sau, Từ Thiên Dật cắn răng một cái, rồi cầm di động lên gội một cuộc điện thoại: “Alo! Giám đốc Tô, tôi muốn vay một số tiền, tôi sẽ thế chấp tất cả bất động sản, du thuyền, trái phiếu. . . của mình, được được, tôi lập tức đến làm thủ tục ngay đây.”
Sau khi đặt điện thoại di động xuống thì anh ta lộ ra vẻ dứt khoát.
Chuyện đã đến nước này thì chỉ còn cách liều một phen.
Hơn tám giờ tối, Từ Thiên Dật mệt mỏi về nhà.
“Thiên Dật, bao lâu rồi anh chưa ngủ thế, mau tranh thủ thời gian ngủ một lát đi!” Triệu Nhất Mạn nhìn thấy dáng vẻ này của Từ Thiên Dật thì vẫn thấy hơi đau lòng.
“Không ngủ! Cô đi làm cho tôi cái gì ăn đi! Rồi mang vào phòng cho tôi!” Từ Thiên Dật cởi âu phục ra rồi ném trên đất, sau đó liếc mắt nhìn Triệu Nhất Mạn một cái, rồi không kiên nhẫn quát lên.
Anh ta nói xong thì đi thẳng vào thư phòng, rồi sập mạnh của lại.
Triệu Nhất Mạn sửng sốt một lúc lâu, sau đó yên lặng ngồi xuống nhặt áo khoác lên, treo xong thì mới đi vào bếp.
“Cô làm cái gì đây? Đây là thức ăn cho người sao?”
Sau khi Triệu Nhất Mạn làm xong rồi mang vào, Từ Thiên Dật nếm thử một miếng thì lập tức phun ra, rồi mắng to, hai mắt anh ta đỏ bừng, thần sắc rất táo bạo, nhìn trông rất đáng sợ.
“Vậy . . . vậy để em đi làm lại!”
Triệu Nhất Mạn cảm thấy rất chua xót, tiến lên một bước, định mang bát cơm về nhà bếp làm lại.
“Đừng làm nữa!”
Từ Thiên Dật nheo mắt nhìn Triệu Nhất Mạn, càng nhìn thì càng không kiên nhẫn, giờ phút này, anh ta cảm thấy hơi hối hận vì đã đá bạn gái cũ đi, để tìm một cái bình hoa không có bối cảnh, không có bản sự gì, bây giờ không giúp được một cái gì cả.
Thậm chí đến làm cơm còn không làm được, đúng là phế vật.