“Hay là, cô thử gọi điện thoại cho anh ta đi?”
Diệp Mặc nhìn Triệu Nhất Mạn một chút, đáy lòng thấy hơi thương hại.
Triệu Nhất Mạn run run rẩy rẩy cầm điện thoại lên, rồi gọi một cuộc.
Rất nhanh, bên kia đã nhận máy.
“Alo! Bảo bối, anh vẫn đang ở công ty! Rất bận! Chiều nay anh sẽ về, thế nhé, anh cúp máy trước đây!” Từ Thiên Dật biểu hiện rất tự nhiên, sau khi cúp điện thoại xong thì quay sang hôn cô gái ở bên cạnh một chút, hai tay cũng không an phận.
Triệu Nhất Mạn cầm di động trên tay, cắn chặt bờ môi đỏ, toàn thân thì run rẩy kịch liệt hơn.
Vài giây sau, Triệu Nhất Mạn không nhịn được nữa nên đã gào khóc lên.
Tần Vĩ ở phía trước rất khéo léo hiểu lòng người mà đưa một gói khăn giấy qua.
“Bây giờ, anh hài lòng rồi chứ!”
Triệu Nhất Mạn khóc rất lâu, đến khi dừng lại, thì cô ta dùng đôi mắt đã sưng đỏ của mình để trừng về phía Diệp Mặc.
Lần trước mình và Thiên Dật đã đắc tội người này ở tòa nhà Hoa Thiên, cộng thêm việc người này là bạn của mụ đàn bà già kia, cho nên nhất định sẽ không muốn nhìn thấy mình và Thiên Dật sống tốt, bây giờ, rốt cuộc anh ta cũng đã thành công.
“Hiện giờ. . . mới chỉ là bắt đầu thôi!” Diệp Mặc nhìn Triệu Nhất Mạn một cái rồi cười nói: “Đối với anh ta, thì cô chỉ là một bộ quần áo có thể tùy tiện vứt bỏ mà thôi, cho nên để hai người chia tay thì anh ta cũng chẳng có chút tổn thất nào.”
“Vậy. . . vậy anh định làm gì?” Triệu Nhất Mạn hơi giật mình.
“Tôi muốn. . . anh ta phải phá sản!” Giọng điệu của Diệp Mặc bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
Triệu Nhất Mạn há hốc miệng, ngẩn người tại chỗ.
“Cô có hai lựa chọn, thứ nhất, cô có thể giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì, rồi trở về bên cạnh anh ta, kết hôn với anh ta, sau đó chịu đừng anh ta đi ra ngoài lêu lổng, còn lựa chọn thứ hai của cô là, sau khi cô trở về, cô thăm dò toàn bộ khoản đầu tư của anh ta cho tôi, sau khi chuyện thành công, thì tôi sẽ cho cô 50 triệu!”
“Số tiền này đủ rồi chứ! Cô ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, anh ta đã cho cô được bao nhiêu? Coi như cô kết hôn với anh ta, thì chưa chắc cô có thể cầm nhiều tiền như vậy đâu!”
Diệp Mặc trầm giọng nói.
Sau khi Triệu Nhất Mạn nghe xong thì trầm mặc.
“Cô không cần phải trả lời ngay, cô cứ trở về suy nghĩ thật kỹ đi! Khi nào nghĩ rõ ràng thì liên hệ với tôi!”
Diệp Mặc cũng không tiếp tục bức bách.
Triệu Nhất Mạn gật đầu, rồi xuống xe.
Triệu Nhất Mạn cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, tâm trạng vẫn luôn chìm trong hoảng hốt, khi về đến nhà thì cô ta ngồi ngây ngốc ở ghế sô pha rất lâu.
Mãi cho đến khi ngoài cửa có tiếng bước chân thì cô ta mới giật mình tỉnh lại, hoảng hốt chạy đi tẩy trang.
Từ Thiên Dật vừa vào cửa thì đã hô lên một tiếng: “Bảo bối!”
“Đây đây!”
Trên mặt Triệu Nhất Mạn gạt ra nụ cười, rồi đi ra khỏi phòng để nghênh đón.
“Tối hôm qua anh có mệt không?”
Triệu Nhất Mạn giúp Từ Thiên Dật cởi âu phục.
“A?” Từ Thiên Dật hơi giật mình, trong lòng thấy hơi chột dạ.
“Anh bảo mình ngủ ở công ty mà! Nên nhất định là không ngủ ngon rồi, lại còn rất mệt mỏi!” Triệu Nhất Mạn cười nói.
“A! Đúng đúng! Nhưng cũng tạm được, tối qua anh ngủ khá ngon, em xem này, tinh thần của anh vẫn rất phấn chấn.” Từ Thiên Dật cũng cười nói.
“Thế. . . thế chúng ta. . .?”
Cơ thể của Triệu Nhất Mạn dán lại gần, đôi tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của Từ Thiên Dật, đôi con ngươi của cô đã nhuận nước, lộ ra vài phàn quyến rũ.
“A! Chuyện này, để tối đi! Bây giờ đang là ban ngày mà!”
Ánh mắt Từ Thiên Dật lóe lên, rồi vội vàng lùi lại một bước để tránh né.
Ngày xưa anh ta đã yếu rồi, bây giờ lớn tuổi thì lại càng yếu hơn, toàn bộ phải dựa vào uống thuốc, cho nên làm sao mà chịu nổi chứ.
“Anh vào thư phòng đây!”
Từ Thiên Dật cũng không nhìn Triệu Nhất Mạn nữa, mà vội vàng quay người đi vào thư phòng.
“Không đâu! Cô gái này cực kỳ đơn thuần, cực kỳ dễ lừa, chắc chắn sẽ không phát hiện chuyện của chúng ta đâu, cô ta làm sao mà bằng em được, cô ta chỉ biết một tư thế rồi nằm như con cá chết, chẳng thú vị chút nào cả!”
“Coi như phát hiện cũng không sao cả, cô ta có thể làm gì chứ! Anh có thể nhìn trúng cô ta, cho cô ta tiền tiêu, thì đó là phúc của cô ta tu luyện tám đời rồi, cô ta mà dám chia tay anh á?”
Sau khi tiến vào thư phòng, thì Từ Thiên Dật rót một chén rượu, vừa uống vừa gọi điện thoại.
Tuy rằng âm thanh của anh ta hơi nhỏ, nhưng đứng ở sau cửa thì vẫn có thể nghe thấy vài câu.
Mà Triệu Nhất Mạn thì đang đứng ở ngoài cửa, cô ta cắn chặt bờ môi đỏ, toàn thân run rẩy.
Một lát sau, cô ta hít một hơi thật sâu, trong mắt đã lộ ra một tia quyết đoán.
Triệu Nhất Mạn đi vào nhà bếp, rồi cầm điện thoại di động lên nhắn tin.
Khu biệt thự Lệ Cung Uyển.
Diệp Mặc đang làm quần áo trẻ con trong phòng làm việc thì nghe thấy điện thoại di động vang lên, sau khi cầm lên xem thì hắn đã nở nụ cười.
Xong rồi!
Những chuyện tiếp theo thì rất đơn giản.
Diệp Mặc trả lời một câu, rồi đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục làm việc.
Bốn giờ chiều, hai cô hai mới mang hai đứa bé trở về, ăn cơm xong, thì Diệp Mặc lại mở live stream.
Mấy ngày tiếp theo đều như vậy, ban ngày hai cô gái đi bệnh viện, buổi chiều thì trở về, còn Diệp Mặc thì vẫn luôn ở trong nhà làm video, thiết kế quần áo, mở live stream, cuộc sống rất có quy luật.