Diệp Mặc uống một ngụm cà phê, rồi cười khẽ nói: “Triệu tiểu thư, cô hiểu lầm rồi!”
“Tôi hiểu lầm cái gì!” Triệu Nhất Mạn hừ một tiếng: “Đám đàn ông các anh đều giống nhau cả thôi, nhất là loại người nhiều tiền như anh thì rất thích ăn vụng! Anh liên hệ tôi, mời tôi ra ngoài, chẳng phải là muốn kéo tôi lên giường sao!”
Diệp Mặc nghe thấy thế cũng không giận, mà lại cười nói: “Vậy thì cô cảm thấy, Từ Thiên Dật có thế hay không?”
“Thiên Dật? Đương nhiên là không rồi! Anh ấy rất yêu tôi, đối xử rất tốt với tôi, chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi!” Triệu Nhất Mạn lập tức lắc đầu, còn vừa sờ chiếc nhẫn trên tay vừa cười, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc.
“Đúng là Thiên Dật có tiền, nhưng mà anh ấy khác với đám người sinh ra ở vạch đích như các anh, Thiên Dật rất nỗ lực, rất chăm chỉ, cũng rất xem trọng tình cảm của chúng tôi, anh ấy là một người đàn ông tốt hiếm có trên đời!”
“Thật sao?”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì trên mặt dần dần lộ ra vài phần cổ quái.
Hắn cũng không biết là do Từ Thiên Dật quá lợi hại, quá biết lừa gạt người khác, hay là nói cô gái này quá ngu ngốc, quá ngây thơ đây!
Cũng đúng!
Từ Thiên Dật là ai chứ, anh ta chính là người sẽ vì tiền đồ của mình mà vứt bỏ bạn gái sắp kết hôn, để đi quỳ liếm con gái của kẻ có tiền, sau khi liếm xong, lợi dụng xong, thì anh ta lại đạp đi luôn, sau đó lại đi kiếm một người trẻ tuổi và xinh đẹp hơn.
Loại người này đi lừa một cô gái mới vào xã hội thì quá đơn giản!
“Họ Diệp, anh muốn phá hoại tình cảm của tôi với Thiên Dật sao? Tôi nói cho anh biết, anh phí công rồi, tình cảm của chúng tôi rất tốt!” Triệu Nhất Mạn liếc mắt nhìn Diệp Mặc một chút, rồi hừ một tiếng.
Diệp Mặc cũng không nói gì thêm, mà chỉ lấy một đống ảnh chụp ra rồi ném lên bàn.
Ba!
Đống ảnh chụp rơi tán loạn trước mặt Triệu Nhất Mạn.
Triệu Nhất Mạn tập trung nhìn vào, thì toàn thân cô ta run rẩy như bị sét đánh.
Gương mặt xinh đẹp đã trở nên ngốc trệ, đôi mắt đẹp cũng chậm rãi mở to, tràn ngạp a vẻ chấn động, kinh ngạc và khó tin.
Sau đó, cơ thể của cô ta lại run lên, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đẹp cũng đã ngấn lệ.
“Không…không thể nào!”
Triệu Nhất Mạn dùng bàn tay run rẩy để lật tất cả tấm ảnh ở trên bàn lên, trong miệng thì không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng nước mắt bên trong khóe mắt của cô ta thì không ngừng rơi xuống.
“Tôi không tin!” Triệu Nhất Mạn vươn tay xoa xoa hai mắt, nức nở nói: “Thiên Dật. . . sẽ không làm như vậy! Anh ấy không phải là người như thế!”
Hai mắt cô ta đỏ bừng, gương mặt được trang điểm cũng đã nhoe nhoét hết rồi.
“Thật sao?” Diệp Mặc nghiền ngẫm rồi nói: “Thế cô có biết, anh ta đang ở đâu không?”
“Anh ấy. . . anh ấy nói mình đang ở công ty, lúc trước công ty thua lỗ nhiều cho nên thời gian gần đây công ty có rất nhiều việc!” Triệu Nhất Mạn do dự một chút rồi nói.
“Có phải anh ta thường xuyên nói như vậy đúng không?” Diệp Mặc lại nói.
“Anh ấy vẫn luôn rất bận rộn! Khi bọn tôi ở nước ngoài, anh ấy thường xuyên phải chăm sóc các khách hàng lớn, cho nên thường xuyên không về nhà.” Triệu Nhất Mạn giải thích.
“Đi thôi! Tôi dẫn cô đi gặp anh ta!”
Diệp Mặc cũng không nhiều lời, mà trực tiếp đứng dậy.
“Đi. . . đi đâu?”
“Khách sạn!”
Diệp Mặc vẫy tay một cái rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Triệu Nhất Mạn sững sờ tại chỗ một lúc lâu, sau đó cô ta cắn bờ môi đỏ một chút, rồi mới đứng dậy theo sau.
Đáy lòng của cô ta vẫn không tin, nhưng cũng đã hơi dao động, cho nên muốn đi xem cho rõ ràng.
Diệp Mặc chở Triệu Nhất Mạn đi đến gần một khách sạn xa hoa.
Hắn xuống xe, rồi đi qua một bên, gõ cửa kính của một chiếc xe, người mở cửa xe chính là Tần Vĩ.
Diệp Mặc và Triệu Nhất Mạn leo lên xe.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn về phía cửa khách sạn một chút rồi hỏi: “Sao rồi!”
Tần Vĩ trả lời: “Vẫn ở bên trong, bây giờ mới có 10 giờ hơn, nên chắc phải một lát nữa anh ta mới trả phòng.”
“Vậy thì chúng ta chờ một lát đi!”
Diệp Mặc nhìn về phía Triệu Nhất Mạn một cái, sau đó ngả người ra sau, nhắm mắt chờ đợi.
Triệu Nhất Mạn ngồi bên cạnh, hai tay nắm chặt chiếc túi xách, sắc mặt thì hơi tái nhợt, cơ thể thì cũng hơi run rẩy, cô ta cảm thấy hơi sợ hãi, nếu như họ Diệp này nói thật thì cô ta phải làm gì đây?
Rõ ràng. . . đã sắp kết hôn rồi! Tất cả mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp như vậy cơ mà!
Khoảng tầm gần 20 phút sau, Tần Vĩ quát nhẹ một câu: “Ra rồi kìa!”
Triệu Nhất Mạn hơi giật mình, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa khách sạn.
Ngay sau đó, toàn thân cô ta chấn động, sắc mặt cũng không còn chút máu nào.
Cô ta cứ ngây ngốc ngồi tại chỗ, hai mắt vô thần nhìn ra bên ngoài.
Người đang ôm một cô gái nghênh ngang đi ra khỏi cửa khách sạn, chính là Từ Thiên Dật!
Cơ thể của Triệu Nhất Mạn run lên, suýt nữa thì ngã tuột khỏi ghế, cô ta cảm giác như toàn bộ thế giới đều sụp đổ rồi.