Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 615 - Chương 615: Ai Mà Không Hâm Mộ Chứ!

Chương 615: Ai mà không hâm mộ chứ! Chương 615: Ai mà không hâm mộ chứ!

“Diệp Mặc này. . .”

Ánh mắt của nàng liếc qua Diệp Mặc một chút, rồi bỗng nhiên lại hé miệng cười, trong đôi mắt đẹp tươi sáng của nàng đã nổi lên một vệt dị sắc.

Diệp Mặc này đối xử với bạn bè rất tốt, làm người cũng rất tốt, lần trước còn giúp nàng một chuyện lớn.

Diệp Mặc nhìn xung quanh một chút, rồi cười nói với Lý Vũ Bằng: “Hai người nhận lấy đi! Quà đã tặng rồi thì làm gì có chuyện cầm về chứ! Ông xem kìa, có bao nhiêu người đang nhìn chúng ta đấy! Tôi thấy cũng không sớm nữa rồi, ông tranh thủ thời gian bắt đầu đi!”

“Cái này. . .”

Lý Vũ Bằng vẫn hơi do dự, anh ta vẫn không dám nhận.

“Nhận đi!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi đẩy Lý Vũ Bằng một cái.

Cha Lưu thấy thế thì tiến lên một bước, cười nói: “Vũ Bằng, con cứ nhận trước đi đã!”

Vị này đã không có ý định thu hồi lại rồi, mà bọn họ cũng đã thoái thác vài lần rồi, nếu như tiếp tục như vậy thì sợ vị này sẽ không vui.

Cha Lưu kéo Lý Vũ Bằng một cái, nhỏ giọng nói: “Đây là tâm ý của người ta, con cứ nhận đi, sau đó nhớ kỹ là tốt rồi.”

Lưu Tiểu Đồng ở một bên cũng gật đầu.

Lúc này Lý Vũ Bằng mới gật đầu.

“Anh Diệp, vậy . . . vậy tôi đi chuẩn bị đã nhé!”

Diệp Mặc cười nói: “Đi thôi đi thôi!”

“Lão Lưu, người kia là ai thế? Nhà các ông còn quen biết với một nhân vật lợi hại như thế sao?”

Khi đoàn người đi qua, thì có vài người tiến đến nghe ngóng.

“À! Đấy là bạn thời đại học của con rể tôi! Hai người ngủ chung phòng mấy năm nên quan hệ rất thân thiết! Ông đừng thấy anh ta trẻ tuổi, chứ anh ta vô cùng lợi hại đấy, cũng là một ông chủ đấy!”

Cha Lưu liên tục giới thiệu, trong giọng nói còn có vài phần kiêu ngạo và tự hào.

Khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ và nóng bỏng của đám họ hàng thân thích, và bạn bè xung quanh thì ông lại thoải mái cười to, mặt đầy hồng hào, ông cảm thấy buổi hôn lễ hôm nay cực kỳ mát mày mát mặt.

“Ai u! Lão Lưu, con rể ông lợi hại thật đấy!”

“Lão Lưu, nhà ông có phúc rồi!”

Thỉnh thoảng lại có âm thanh nhiệt tình vang lên, tiếng cười không dứt.

Rất nhiều người trong số họ đều nghe nói gia đình nhà trai không khá lắm, cộng thêm việc dáng dấp chú rể cũng không xuất chúng, khiến cho bọn họ đều hơi khó hiểu vì sao nhà lão Lưu lại coi trọng người này, hóa ra là còn có một mối quan hệ như vậy!

Con rể của lão Lưu có một người bạn tốt!

Chỉ tặng quà thôi mà đã vài chục triệu rồi, chứng tỏ quan hệ của hai người rất thân thiết, sau này nhà Lão Lưu cũng có thể mượn tầng quan hệ này để leo lên.

Chuyện tốt như vậy, thì có ai mà không hâm mộ chứ!

“Diệp Mặc, chúng ta ngồi ở đây đi!”

Trần Mộng thấy mọi người đã đi xa, thì cầm túi đứng dậy, rồi tiến lại gần Diệp Mặc, sau đó lại chỉ vào chỗ trống bên cạnh.

Chỗ này chính là vị trí cũ của Liễu Văn Ba.

“Vâng!” Diệp Mặc gật đầu.

Trần Mộng tiến lên một bước, rồi quay sang người đàn ông bên cạnh cười hỏi một câu: “Chào anh, anh có thể đổi chỗ giúp tôi không?”

“Được được được!”

Người kia vội vàng lên tiếng, anh ta cũng rất nhiệt tình, ánh mắt của anh ta cũng không nhìn Trần Mộng, mà lại nhìn chằm chằm vào người thanh niên ở bên cạnh.

Bình thường làm sao có thể gặp được một nhân vật có thân phận tôn quý như vậy chứ, thế mà hôm nay có thể ngồi chung một bàn cơm, thật sự là vinh hạnh!

Lúc này, rốt cuộc thì Liễu Văn Ba cũng đã lấy lại tinh thần, anh ta nhìn thấy thế thì cuống cuồng hô lên: “A! Không. . . không cần!”

Sau đó, anh ta vội vàng đứng dậy.

“Tôi. . . tôi về chỗ của mình là được rồi!”

Liễu Văn Ba vội vàng nói, gương mặt hơi béo và trắng bệch của anh ta đã đỏ lên vì vô cùng xấu hổ.

Giờ phút này, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ!

Ban nãy, anh ta còn cảm thấy mình đến tham gia hôn lễ đã là nể mặt Lý Vũ Bằng lắm rồi, còn cảm thấy mình là nhân vật ghê gớm nhất hôm nay, anh ta cũng không ngờ Lý Vũ Bằng lại có một người bạn ghê gớm như vậy!

Tiện tay đã tặng mấy chục triệu, thì địa vị phải lớn đến mức nào chứ, tài sản của anh ta cũng chỉ mấy chục triệu, thì làm sao có thể so sánh với một nhân vật như vậy được!

Hiện giờ anh ta còn cảm thấy hơi lo sợ, bởi vì anh ta đã chiếm chỗ ngồi của người này, nếu như đắc tội thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Chuyện này. . .”

Trân Mộng hơi sửng sốt, mặt mũi tràn đầy bất ngờ.

“Cũng được!”

Sau đó, nàng lại gật đầu rồi trở về chỗ ngồi.

“Cám ơn!” Diệp Mặc mỉm cười rồi nói một tiếng cảm ơn với người đàn ông đang chuẩn bị đổi chỗ cho mình, sau đó mới ngồi xuống vị trí của mình.

Liễu Văn Ba thì vội vàng đi về chỗ ngồi của mình, anh ta đưa tay nới lỏng cà vạt, gương mặt tràn đầy vẻ lo sợ không yên.

Mấy người đồng nghiệp ở bàn bên cạnh thấy thế thì sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Thế mà ban nãy bọn họ lại dám cười nhạo người này, bây giờ nghĩ lại thì mới thấy mình thật to gan.

“Lý Vũ Bằng lại có người bạn như vậy sao!”

Bọn họ nhỏ giọng bàn luận, trong nội tâm thì vẫn cảm thấy rất khó tin.

Đáy lòng của bọn họ cũng hơi ghen ghét, nhưng không dám tiếp tục biểu hiện ra.

Bình Luận (0)
Comment