Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 616 - Chương 616: Trần Mộng: Cô Là Giáo Viên Của Em Ấy Mà!

Chương 616: Trần Mộng: Cô là giáo viên của em ấy mà! Chương 616: Trần Mộng: Cô là giáo viên của em ấy mà!

Trần Mộng nghiêng người về phía Diệp Mặc, cười nói: “Diệp Mặc, em cũng quá hào phóng rồi!”

Trên người nàng có một mùi thơm thanh nhã thấm vào ruột gan.

Bởi vì hội trường hơi ồn ào nên Trần Mộng dán lại rất gần, Diệp Mặc chỉ hít một hơi là đã có hể ngửi thấy mùi thơm cơ thể thanh nhã và mê người của Trần Mộng.

Diệp Mặc nhẹ nhàng hít một hơi rồi lại hơi thất thần.

Sau đó, hắn lại âm thầm cười khổ.

Mị lực của cô Trần Mộng thật sự là quá lớn rồi.

Cô Trần Mộng không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn có một tầng thân phận đặc thù nữa, hồi còn đại học thì có học sinh nam nào không ước mơ đến cô Trần Mộng chứ.

Mấy năm trôi qua mà cô Trần Mộng vẫn không thay đổi gì, trái lại còn xinh đẹp và thành thục hơn.

Diệp Mặc vội vàng lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng đã khôi phục thanh minh.

“Cũng bình thường thôi ạ!” Diệp Mặc mỉm cười: “Ban nãy em đi mua xe cho nên mới đến muộn một chút!”

Trưa này hắn đã gọi dì Vân rồi mang hai đứa bé về nhà, còn hắn thì đi mua nhà, rồi lại đi mua xe, cho nên mới đến hơi muộn.

“Ừm! Chẳng trách!” Trần Mộng gật đầu, cười nói: “Cô thấy dạo này em bán quần áo rất tốt nhỉ! Cô cũng mua vài bộ rồi, chất lượng không tệ mà lại còn rất rẻ nữa!”

“Đúng là không tệ lắm. . .”

Diệp Mặc hàn huyên cùng với Trần Mộng.

“Diệp Mặc!”

Mấy cô bạn Lâm Tuyết Cầm, Lý Xảo Dung đi qua chào hỏi, thần sắc của các cô đều vô cùng nóng bỏng.

Tuy các cô đã biết người bạn học cũ này rất giàu có, nhưng vừa rồi các cô cũng đã bị khiếp sợ, món quà vài chục triệu này đúng thật là hơi dọa người!

Các cô cũng đã hiểu vì sao Lý Vũ Bằng lại có thể nhận được sự ưu ái của nhà gái, tất cả đều là nhờ vị này.

Đáy lòng các cô đều có chút hâm mộ và hơi hối hấn, tại sao khi học đại học mình không giữ quan hệ tốt với vị này cơ chứ! Bằng không thì khi mình kết hôn cũng sẽ nhận được một món quà không nhỏ.

“Anh Diệp, ghê gớm, ghê gớm!”

Đám người Lưu Khải, Lưu Nhất Hàng cũng đi qua chào hỏi.

Lưu Nhất Hàng thì cực kỳ nhiệt tình.

“Khi nào ông kết hôn?” Diệp Mặc nhìn Lưu Khải rồi cười nói: “Chờ ông kết hôn thì tôi cũng tặng ông một phần!”

“Ah! Vẫn sớm mà! Đối tượng còn chưa có thì kết hôn cái gì!” Lưu Khải nhất thời cười khổ.

Anh ta cũng muốn kết hôn, nhưng cũng phải có bạn gái trước đã chứ.

Mọi người nghe thấy thế thì đều cười rộ lên.

Náo nhiệt một trận thì bọn họ mới về bàn, một lát sau, đồ ăn đã được mang lên, nghi thức cũng đã bắt đầu.

Diệp Mặc ăn mấy miếng, rồi chăm chú nhìn lên đài hôn lễ.

Trần Mộng ở bên cạnh cũng đặt đũa xuống, nhìn Diệp Mặc một cái rồi cười nói: “Diệp Mặc, khi nào thì em kết hôn?”

Diệp Mặc đã có con, nhưng nghe nói vẫn chưa kết hôn.

“Em cũng chưa biết, có lẽ phải qua một đoạn thời gian nữa!” Diệp Mặc mỉm cười.

“Đến khi đó nhất định phải mời cô đi ăn cưới nha!” Trần Mộng cười nói.

Diệp Mặc vội vàng nói: “Nhất định! Nhất định!”

Sau khi nghi thức kết thúc, thì có rất nhiều người đến mời rượu, sau đó, đám bọn học và mấy người ở trong xưởng cũng áo ào qua mời rượu, còn có rất nhiều người không biết biết, nhưng Diệp Mặc gặp ai cũng không từ chối, tất cả đều uống.

“Em uống ít một chút!” Trần Mộng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì hơi lo lắng.

Nàng cũng biết tửu lượng của Diệp Mặc khá tốt, nhưng hôm nay có rất nhiều người, nếu như uống say thì sẽ không tốt, lại còn tổn thương cơ thể.

Diệp Mặc cười nói: “Không sau đâu cô!”

Trần Mộng đánh giá Diệp Mặc một phen, khi thấy thần sắc của Diệp Mặc vẫn rất tỉnh táo, thì nàng bĩu môi một cái, rồi cũng không khuyên nữa.

Đến tám rưỡi thì bữa tiệc cũng đã đến khâu cuối cùng, đám người cũng dần dần ra về.

“Cùng đi đi!”

Diệp Mặc uống vài ly với vợ chồng Lý Vũ Bằng, và cha mẹ của hai bên, sau đó lại hàn huyên một lúc, rồi hắn mới đứng lên đi ra ngoài với đám bạn học và cô Trần Mộng.

Vợ chồng Lý Vũ Bằng tiễn bọn họ đến cửa khách sạn rồi mới quay vào trong.

“Cô Trần Mộng, em đi trước đây!”

Đợi một lúc thì xe đến, Diệp Mặc vẫy tay chào mọi người rồi lên xe.

Lý Xảo Dung cười nói: “Diệp Mặc ghê gớm thật đấy! Uống nhiều như thế mà vẫn không say!”

Cô cũng mời Diệp Mặc mấy ly, còn cả đám bạn học và rất nhiều người khác cũng mời rượu Diệp Mặc, cũng không biết Diệp Mặc uống bao nhiêu rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của Diệp Mặc thì không có một chút say nào.

“Đúng thế!”

Trần Mộng đứng tại chỗ đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa.

Trong đôi mắt của nàng đã có vài phần sợ hãi và thán phục, vài phần cảm khái, khi nghĩ đến thời gian ở chung ngắn ngủi vừa rồi thì bỗng nhiên nàng lại hé miệng cười một tiếng, trong mắt nổi lên một vệt sáng rực rỡ.

“Cô, khi nào cô kết hôn vậy?”

“Cô làm sao biết được!”

“Cô, em thấy cô và Diệp Mặc rất xứng đấy. . .”

“Nói mò cái gì, cô là giáo viên của em ấy đấy! Cô còn lớn hơn em ấy mấy tuổi nữa! Với lại, người ta đã có em bé rồi. . .”

“Có em bé thì sao chứ!”

“Các em lại nói bậy… thì cô không để ý đến các em nữa!”

Khi chờ xe, thì mấy người Lý Xảo Dung lại trêu chọc, cười đùa một trận, một lát sau mọi người mới lên xe về nhà.

Bình Luận (0)
Comment