Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 617 - Chương 617: Không Có Đối Thủ!

Chương 617: Không có đối thủ! Chương 617: Không có đối thủ!

Diệp Mặc về đến nhà thì đã hơn 9 rưỡi.

“Về rồi à!”

Dì Vân ôm hai đứa bé đi từ phòng khách ra.

Dì Vân lại nhìn thoáng qua hai đứa bé trong ngực, rồi cười nói: “Bọn nhỏ hơi buồn ngủ rồi!”

“Dì để cháu!”

Diệp Mặc cởi áo khoác xong thì treo lên, sau đó nhận lấy hai đứa bé.

Dì Vân dọn dẹp và làm vệ sinh xong thì mới đi về.

Diệp Mặc thấy hai đứa bé hơi buồn ngủ, liền đi tắm rửa và mát xa cho bọn nhỏ, sau khi mát xa xong thì hai đứa bé đã ngủ thiếp đi rồi.

Hắn ôm hai đứa bé đi lên nhà, rồi đặt bọn nhỏ vào trong nôi, lại đắp chăn nhỏ lên cho chúng.

Diệp Mặc thở phào một hơi, rồi đi xuống nhà thu thập một chút, sau đó lại đi tắm rửa.

Hắn pha một chén trà, rồi ngồi nghỉ ngơi một lúc, thì hắn nhận được điện thoại của Tô Ngọc Tình.

“Các con đã ngủ chưa?”

Tô Ngọc Tình đang ngồi trước bàn trang điểm trong phòng nhà, nàng đã tắm rửa xong, trên người đang mặc một chiếc váy ngủ rất quyến rũ.

“Ngọc Tình, mặt nạ của chị đâu? Chị vừa cầm lên mà!”

Dương Mạn Ny ở phía sau nàng thì mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, dường như cô không ý thức được mình đã tiến vào camera, cho nên tư thế đi bộ hơi hào phóng, để lộ ra cơ thể trắng như tuyết ở dưới bộ đồ ngủ.

Mấy chỗ đẫy đà kia cũng chập chờn theo dáng người, tạo nên những cảnh tượng mê người.

Tô Ngọc Tình quay đầu nhìn xung quanh một chút, rồi chỉ về phía ghế sa lon, nói: “Ở trên ghế sa lon ý! Em thấy chị vừa vứt ra đấy mà!”

Dương Mạn Ny đi qua tìm kiếm, sau đó nói với vẻ kinh ngạc: “Đúng là ở đây thật này!”

Dương Mạn Ny nhặt mặt nạ của mình đang kẹp trong khe hở của ghế sa lon lên, rồi bước đi về phía Tô Ngọc Tình, khi nhìn thấy điện thoại di động ở trên bàn thì cô đã ý thức được cái gì, nên vội vàng quấn chặt bộ đồ ngủ.

“Diệp Mặc, buổi hôn lễ thế nào?”

Dương Mạn Ny tiến lại gần, rồi vươn tay ôm cổ của Tô Ngọc Tình, sau đó lại dán gương mặt kiều diễm và vũ mị của mình vào mặt của Tô Ngọc Tình, cũng xâm nhập vào trong ống kính camera luôn.

“Các con ngủ rồi!” Diệp Mặc trả lời Tô Ngọc Tình trước: “Hôn lễ cũng không tệ! Họ làm theo phong cách truyền thống, cũng làm khá long trọng.”

Dương Mạn Ny cười nói: “Phong cách truyền thống cũng không tệ! Sau này anh có muốn làm hôn lễ theo phong cách truyền thống không?”

Diệp Mặc nói: “Bọn tôi đã thương lượng rồi, nhưng vẫn chưa chọn xong!”

“Cũng đúng, cũng chưa vội mà!” Dương Mạn Ny gật đầu, sau đó, bỗng nhiên cô lại bĩu môi một cái, cười nói: “Diệp Mặc, tối hôm nay tôi mượn vợ anh để ngủ chung, anh sẽ không ngại chứ?”

Diệp Mặc hơi giật mình, tiếp theo lại bật cười: “Khụ khụ! Không có việc gì!”

Hai người này thường xuyên ngủ chung một chỗ mà.

“Ai nha! Chị Mạn Ny!” Tô Ngọc Tình thấy hơi thẹn thùng, nên kêu nhỏ một tiếng.

Dương Mạn Ny cười khanh khách, sau đó lại cọ gương mặt của mình lên mặt của Tô Ngọc Tình: “Còn nữa, anh ở bên đó khoảng mười ngày rồi tranh thủ thời gian về đây đi! Tối nay tôi nấu cơm cho vợ anh, cô ấy còn nói là tôi mưu sát cô ấy, lại còn nói heo cũng không ăn mấy thứ này!”

Sau khi Diệp Mặc nghe xong thì khóe miệng của hắn giật giật vài cái, cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng.

Dương Mạn Ny nói xong thì uốn éo cơ thể đi qua ghế sô pha, rồi nằm xuống đắp mặt nạ.

“Không phải thế đâu, anh đừng nghe chị Mạn Ny, em chỉ nói là không ngon như đồ ăn của anh làm thôi. . .” Tô Ngọc Tình giải thích rất nghiêm túc.

Nàng vừa thoa mỹ phẩm dưỡng da vừa trò chuyện với Diệp Mặc.

Hai người trò chuyện khoảng nửa tiếng thì nói một câu ngủ ngon, sau đó cúp máy.

Diệp Mặc lại đi pha một chén trà, rồi đi vào thư phòng.

Hôm nay hắn không đi đến phòng làm việc, cũng dừng live stream một ngày, hắn lấy giấy và bút ra, bắt đầu thiết kế quần áo trẻ con và trang phục phụ nữ, hắn còn thiết kế một số châu báu trang sức nữa.

Bận rộn đến hai ba giờ sáng thì Diệp Mặc bật máy tính lên, hắn xem thị trường chứng khoán và tiền ảo một lúc, rồi lại bắt đầu chơi cờ.

Ngày trước, hắn chơi cờ với một số cao thủ thì có thắng có thua, tất nhiên là thắng nhiều thua ít, nhưng bây giờ, kỹ năng Vận Động của hắn đã thăng cấp, cho nên hắn đã không tìm thấy đối thủ.

Mặc kệ là loại cờ gì thì hắn cũng không có đối thủ, thậm chí ID của Diệp Mặc còn rất nổi tiếng, nên mỗi khi hắn online đều có rất nhiều người mời hắn chơi cờ, nhưng vẫn không ai có thể thắng.

“Không thú vị chút nào!”

Diệp Mặc lại thắng một trận cờ vui, hắn lắc đầu vì cảm thấy rất nhàm chán.

Trước kia có thắng có thua thì hắn còn cảm thấy thú vị, bây giờ thắng suốt thì hắn lại cảm thấy quá nhàm chán.

“Chơi thêm vài ván vậy!”

Vì luyện tập kỹ năng nên Diệp Mặc vẫn chơi thêm vài ván cờ, sau đó hắn lại bắt đầu thiết kế.

Rạng sáng bốn giờ, hai đứa bé tỉnh dậy một lần, Diệp Mặc thay tã rồi lại dỗ bọn nhỏ đi ngủ, sau đó hắn mới thiếp đi một lúc.

Bình Luận (0)
Comment