Sáu giờ hơn, Diệp Mặc liền tỉnh dậy, hắn bắt đầu chuẩn bị thức ăn bổ sung và pha sữa cho bọn nhỏ.
Đến khi hai đứa bé tỉnh giấc thì hắn cho bọn chúng ăn no, rồi thay quần áo cho bọn nhỏ, lại dẫn bọn nhỏ ra ngoài.
Đợt vừa rồi, Diệp Mặc đã ngây người ở Đế Kinh gần 20 ngày, hôm qua trở về còn phải đi tham gia hôn lễ, hôm nay cũng khá bận rộn.
Diệp Mặc đi đến công xưởng đầu tiên.
Tuy rằng văn phòng của tập đoàn Phác Ngọc cũng ở Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ, nhưng hắn vẫn đến công xưởng theo thói quen, ở công xưởng hắn có thể làm vài bộ quần áo, hoặc là đích thân chỉ đạo, khiến cho các thiết kế của hắn phát huy tốt hơn.
Diệp Mặc cũng không gọi Quan Tuyết.
Vì Diệp Mặc nghe nói thời gian gần đây Quan Tuyết rất bận rộn và vất vả, cho nên hắn muốn để cho cô ấy ngủ thêm một lát.
Diệp Mặc ở công xưởng một lúc thì đến bệnh viện Nhân Hoa để gặp Lưu Khải Nhân.
“Đây là tư liệu các bệnh nhân mà Hứa Lập Vĩ đã chuẩn bị, hoàn toàn chính xác là rất khó khăn!”
Lưu Khải Nhân lấy một đống tư liệu bệnh nhân ra cho Diệp Mặc xem.
“Được!”
Diệp Mặc lật xem một lúc, rồi sảng khoái chuyển tiền.
Hắn lại đi lòng vòng một lúc rồi mới rời đi.
Diệp Mặc lại đi đến Dục Anh và Trung Thái xem một chút, sau đó lại đến Thời Đại ở Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ, hôm qua hắn vừa ngồi máy bay tư nhân với đám người Ninh Vũ Đình và Tần Vĩ cho nên không đi qua Thiên Hành.
Mười giờ rưỡi, Diệp Mặc đi đến khách sạn Duyệt Vân Trang.
Khi vừa nhìn thấy Lý Lệ Quyên thì hắn hỏi một câu: “Kỷ tiểu thư đã về đây rồi à!”
Hôm trước Diệp Mặc đã đến nhà hàng Nhã Yến, thì Tần tiểu thư đã nói cho hắn biết Kỷ tiểu thư đã về bên này.
“Vâng, mấy hôm trước Kỷ tiểu thư đã trở lại, hôm nay tôi chưa gặp cô ấy, có lẽ cô ấy vẫn đang ngủ!” Lý Lệ Quyên cười nói: “À đúng rồi, chủ tịch Diệp, nhà hàng ở Đế Kinh thế nào rồi?”
“Rất tốt, có lẽ một thời gian nữa lại có thể nhận được hai cái ba sao, sẽ trở thành một nhà hàng nổi tiếng giống nơi này!” Diệp Mặc cười nói.
Lý Lệ Quyên vui vẻ nói: “Vậy thì tốt rồi!”
Đến khi đó, thì cả hai nhà hàng nổi tiếng nhất nước đều thuộc về chủ tịch Diệp, đây là vinh diệu lớn cỡ nào chứ!
“Cô đi nới với Kỷ tiểu thư một chút đi! Sau đó thì giúp tôi chiếu cố hai đứa bé, tôi đi vào bếp chuẩn bị một chút, nếu như Kỷ tiểu thư không có yêu cầu gì thì tôi sẽ tự mình phát huy.” Diệp Mặc đẩy xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh qua chỗ Lý Lệ Quyên, còn mình thì đi vào nhà bếp.
“Vâng!”
Lý Lệ Quyên lên tiếng, rồi cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho vị Kỷ tiểu thư kia.
Sau đó, cô lại bắt đầu chiếu cố hai đứa bé.
Lúc này, một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay thành phố H.
Sau khi máy bay dừng lại, cửa khoang vừa mở ra, có hai người đàn ông thân hình cao lớn, mặc âu phục màu tối và đeo kính râm giống hệt như hai vệ sĩ đi ra ngoài, rồi đứng hai bên cửa.
Sau đó, âm thanh của giày cao gót vang lên.
Một bóng người cao gầy và tịnh lệ bước ra ngoài.
Người ngọc đứng ở cửa đường hầm, dáng người cao gầy, thướt tha tinh tế.
Một chiếc áo âu phục màu tối đắt đỏ và tinh xảo, phối hợp với một chiếc váy ngang hông, đã đem đường cong uyển chuyển và lung linh của nàng hiện ra hình chữ S hoàn mỹ, nhất là đường cong kinh người ở trước ngực đang bị trước áo sơ mi trắng không ngừng quấn chặt, khiến cho người ta có một loại cảm giác căng cứng như sắp nổ tung.
Bờ eo thì thon gọn như rắn nước, chỉ bằng một nắm tay.
Xuống thêm một chút thì là vòng ba căng tràn và vểnh cao.
Bên dưới là một cặp đùi đẹp thon dài.
Dáng người như vậy đã vô cùng xinh đẹp, mà nàng còn có một gương mặt tuyệt mỹ nên càng hấp dẫn hơn.
Ngũ quan của nàng tinh xảo không tì vết, da thịt trắng nõn như mỡ đông, bạch ngọc, và vô cùng mịn màng, hai bờ môi đỏ thì căng mọng đẫy đà, sung mãn chắc nịnh, hình dáng đôi môi lại hoàn mỹ và khiêu gợi.
Một đôi mắt đẹp mông lung và thâm thúy, tươi sáng chói mắt.
Cơ thể của nàng và dung mạo của nàng đều cực kỳ xinh đẹp và cực kỳ gợi cảm, nhưng hai hàng lông mày của nàng lại có vài phần khí chất lãnh ngạo và bá đạo, là một loại khí chất của những kẻ người ở vị trí cao.
Nhất là khi hàng lông mày của nàng hơi cau lại, thì lại có một loại khí chất bễ nghễ và hờ hững, giống như là. . . khí chất của một Nữ Vương vậy!
Tống Duẫn Chân nhìn thoáng qua sắc trời rồi lẩm bẩm: “Thời tiết khá tốt nhỉ!”
Sau đó, nàng nhẹ nhàng cất bước đi ra ngoài.
“Hội trưởng, hội trưởng Kim nói rằng đã chờ ở bên ngoài!” Một người trợ thủ theo sát phía sau nàng, nhỏ giọng nói.
Tống Duẫn Chân gật đầu, rồi bước về phía một chiếc xe.
Đoàn người vừa ra khỏi sân bay, thì có mấy người bước nhanh về phía bên này, khi đến gần thì khom người chào, thần sắc đều vô cùng kính cẩn.
“Hội trưởng!”
Người dẫn đầu chính là Kim Chính Thái.
Tống Duẫn Chân liếc mắt nhìn Kim Chính Thái một chút, rồi thản nhiên nói: “Đã an bài khách sạn chưa?”
Kim Chính Thái này chinh là một hội trưởng của một công ty con dưới cờ của nàng mà thôi, chẳng qua là người này biết làm việc, khi nghe nàng nói có việc ở Hoa quốc thì lại chủ động xin đi giết giặc, chủ động sắp xếp hành trình cho nàng.
Tống Duẫn Chân cân nhắc đến việc Kim Chính Thái thường xuyên đi công tác ở Hoa quốc cho nên khá quen thuộc bên này, cho nên nàng liền đồng ý.