“Xong rồi ạ!” Kim Chính Thái nâng người lên, trên mặt lộ ra nụ cười rất nhiệt tình: “Tôi đã đặt khách sạn xa hoa và rất nhất ở nơi này, phong cảnh ở đó cũng cực kỳ đẹp, nhà hàng ở đó chính là nhà hàng nổi tiếng nhất của Hoa quốc.”
“Thật sao?” Tống Duẫn Chân hơi nhướn mày lên.
Nàng cũng hơi hiểu biết về quốc gia này, nàng cũng biết thành phố H cũng không phải là thành thị phồn hoa nhất của Hoa quốc, cho nên làm sao có thể có nhà hàng nối tiếng nhất của Hoa quốc được?
“Dĩ nhiên là thật! Nhà hàng đó đã được công nhận là số một Hoa quốc! Tôi cũng đã đặt chỗ rồi, bây giờ chúng ta có thể đi qua đó.” Kim Chính Thái cười nói.
“Được!” Tống Duẫn Chân hơi gật đầu, thần sắc lại khôi phục vẻ hờ hững như ban đầu.
“Hội trưởng, mời ngài đi bên này!”
Kim Chính Thái dẫn Tống Duẫn Chân ra ngoài rồi lên xe.
Đoàn xe khởi động, rồi bắt đầu di chuyển về phía thành phố.
“Hoa quốc cũng khá rộng lớn nhỉ!”
Tống Duẫn Chân vuốt mái tóc một chút, rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Nàng cũng đã đến Hoa quốc vài lần, cũng từng học ngôn ngữ của Hoa quốc, cũng coi như là có vài phần nghiên cứu về quốc gia này.
Kim Chính Thái ở ngồi ở vị trí tay lái phụ cũng lên tiếng đáp lời.
Sau đó, anh ta còn giới thiệu vài danh lam thắng cảnh của thành phố cho Tống Duẫn Chân nghe.
“Không tệ!”
Khi đoàn xe đến cửa khách sạn, Tống Duẫn Chân bước xuống xe rồi hơi gật đầu.
Khách sạn trước mắt này được trang trí và thiết kế rất phù hợp với thẩm mỹ quan của nàng.
“Đi đăng ký trước đã!”
Kim Chính Thái khom người, rồi dẫn đầu đi vào trong.
Đoàn người này đến khiến cho rất nhiều người trong đại sảnh chú ý.
“Là người nước H!”
Khách sạn này thường xuyên có người ngoại quốc vào ở, cho nên bọn họ cũng không kinh ngạc.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, Kim Chính Thái lại dẫn mọi người về phòng cất hành lý, sau đó lại dẫn đoàn người đi về phía nhà hàng.
“Nhà hàng này có một vị đầu bếp trẻ tuổi rất khó lường, anh ta còn được vinh danh là Trù Thần nữa, lần trước tôi đã may mắn khi được nếm thử tài nghệ của anh ta, đúng thật là một trải nghiệm suốt đời khó quên, đến tận bây giờ tôi vẫn còn hoài niệm hương vị đó.” Kim Chính Thái bắt đầu giới thiệu.
“Trù Thần?” Tống Duẫn Chân lại nhướn mày lên, trong đôi mắt hờ hững đã lóe lên một tia khinh thường.
Đa số những xưng hô như vậy đều là mánh lới, chiêu trò của nhà hàng mà thôi!
Nàng đã đi qua rất nhiều quốc gia, cũng đã gặp mười mấy người được xưng là Trù Thần, tay nghề của họ cũng rất khá, nhưng còn kém xa cái danh xưng Trù Thần này.
“Đúng đúng! Vị đầu bếp đó cực kỳ đỉnh!”
Park Soon Jae ở bên cạnh Kim Chính Thái cúi đầu khom lưng, trên mặt tràn đầy nụ cười nịnh nọt.
Sau khi được thưởng thức tài nghệ của vị kia thì anh ta vẫn nhớ mãi không quên.
Tống Duẫn Chân dò xét anh ta một chút rồi cũng không để ý.
“Bên này!”
Đoàn người đi thêm mấy bước thì đã đến cửa nhà hàng.
Kim Chính Thái ngước mắt lên nhìn về phía trước thì lập tức ngây ngẩn cả người, anh ta nhìn thấy một người đang đứng ở lối vào nhà hàng, người này có gương mặt nghịch thiên khiến cho anh ta không quên được! Chẳng phải vị kia thì là ai!
Kim Chính Thái hơi giật mình, sau đó thì lại cực kỳ vui mừng.
Tống Duẫn Chân ở phía sau anh ta cũng đã dừng bước, ánh mắt của nàng cũng đã hơi ngưng trệ.
Đôi mắt đẹp của nàng cũng đã mở to ra vài phần, lộ ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt.
Là con gái trưởng của một gia đình tài phiệt, cho nên nàng thường xuyên nhìn thấy trai đẹp gái xinh, nhất là đám tiểu thịt tươi thì có một bó to, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp trai hơn người thanh niên trước mặt kia, chỉ cần nhìn thấy gương mặt này thì tất cả gương mặt khác đều sẽ trở nên dung tục, thậm chí còn hơi xấu xí.
Rất nhanh, Tống Duẫn Chân đã tỉnh táo lại, rồi khôi phục bình thường.
Gương mặt như vậy hoàn toàn khiến cho người ta sợ hãi thán phục, nhưng nàng cũng không phải một người chỉ biết nhìn mặt, nàng cũng thường xuyên nhìn thấy những người có vẻ bề ngoài xuất chúng ở trong giới tài phiệt, nhưng bên trong thì lại xấu xí và bẩn thỉu.
“Diệp Trù Thần!”
Lúc này, Kim Chính Thái đã bước nhanh về phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng nhiệt tình.
Khi đến gần thì anh ta vươn tay ra, rồi ra sức bắt tay của Diệp Mặc.
“Anh là. . .?”
Diệp Mặc đang nói chuyện với Lý Lệ Quyên nghe thấy người gọi tên mình thì hơi giật mình, sau khi nhìn kỹ lại thì mới nhận ra người này là người đã đi cùng với Lạc tiểu thư! Hình như người này họ Kim, bọn họ gọi anh ta là hội trưởng Kim.
Tống Duẫn Chân ở cách đó không xa thì ngây ngẩn cả người, trong mắt nàng đã hiện lên một tia ngạc nhiên.
Chẳng lẽ người này chính là Trù Thần mà hội trưởng Kim vừa nhắc đến sao?
Chuyện này, không có khả năng!
Trong lúc nhất thời, nàng không thể nào tin nổi.