Park Soon Jae ngây người nửa ngày, rồi ngậm chặt miệng, không dám lên tiếng nữa.
Gương mặt của anh ta đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Anh ta còn tưởng rằng người này chỉ là một đầu bếp rất giỏi mà thôi, nào ngờ người này lại còn là ông chủ của khách sạn, là ngoài có thân phận và địa vị, nếu biết thế thì anh cũng không dám kêu gào to như vậy.
Kim Chính Thái ở bên cạnh cũng ngây người ra, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Anh ta cũng không tin người đầu bếp vô cùng lợi hại và trẻ tuổi đẹp trai này lại chính là ông chủ của khách sạn này, chuyện này. . . thật sự là không thể tin nổi!
Tống Duẫn Chân ở cách đó không xa cũng ngẩn ngơ.
Người này không chỉ là Trù Thần trong miệng hội trưởng Kim, mà lại còn là ông chủ của nơi này á?
Nàng dùng đôi mắt đẹp để đánh giá người thanh niên này một chút, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó tin.
“Tôi đã nói rồi, tôi không làm đồ ăn cho khách, lần trước là vì Lạc tiểu thư là bạn của tôi nên tôi mới làm, nếu như mọi người không hài lòng với lời giải thích này thì có thể trả phòng, rồi tìm một khách sạn khác, tôi không ngại đâu!” Diệp Mặc nhìn về phía Park Soon Jae kia một cái, rồi lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Park Soon Jae hơi đỏ lên, trong lòng cảm thấy rất không cam lòng, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa.
Đúng là người này chẳng đáng là gì so với hội trưởng Tống, nhưng mà lợi hại hơn anh ta nhiều.
“Điều này. . .” Kim Chính Thái hơi do dự.
“Không cần!”
Đúng lúc này, Tống Duẫn Chân mở miệng, nàng mỉm cười, tiến lên vài bước, rồi vươn tay về phía Diệp Mặc: “Xin chào, Diệp tiên sinh!”
“Chào cô!”
Diệp Mặc bĩnh thản đáp lời, rồi cũng vươn tay ra để bắt tay Tống Duẫn Chân.
Năm ngón tay của Tống Duẫn Chân hết sức thon dài, da thịt trắng nõn và trơn bóng, khi chạm vào thì có một loại cảm giác ấm áp và ôn nhuận như ngọc.
Trên người Tống Duẫn Chân còn có một mùi thơm ngào ngạt, ưu nhã mà cao quý.
Tống Duẫn Chân nhìn vào đôi mắt của Diệp Mặc một lúc, sau đó lại nhìn về phía tay của Diệp Mặc, thán phục một câu: “Diệp tiên sinh, tay của anh rất đẹp!”
Đôi tay này giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy!
Cũng hoàn mỹ giống ngư gương mặt đẹp đến mức khó tin của anh ta vậy.
Dường như trên người anh ta không có bất cứ tì vết nào, đến cả mùi trên cơ thể anh ta cũng cực kỳ êm người.
Nàng mới chỉ hít hà vài hơi mà đã hơi thất thần rồi.
“Cũng bình thường!” Diệp Mặc mỉm cười, nắm tay một cái rồi rút tay về rất nhanh.
“Tống tiểu thư, mời đi vào dùng bữa! Tôi sẽ để bếp trưởng Hoàng làm vài món.”
Diệp Mặc lại nghiêng người, dùng tay ra hiệu mời.
“Được!”
Tống Duẫn Chân lấy lại tinh thần, rồi mỉm cười, ưu nhã đi vào trong.
Kim Chính Thái ngây ra một lúc, rồi cuống quít đuổi theo.
Mà Park Soon Jae thì liếc mắt nhìn Diệp Mặc một chút, sau đó cúi đầu, không nói tiếng nào đi theo.
Sau khi tiến vào phòng riêng, Park Soon Jae không nhịn được mà mắng lên: “Móa! Tên khốn kia cũng quá phách lối rồi!”
Sắc mặt của Kim Chính Thái cũng hơi khó coi.
Anh ta cũng thấy vị Diệp tiên sinh này quá cuồng vọng! Quả thật là không biết trời cao đất rộng!
Người này chỉ có một ít tiền mà thôi, làm sao có thể so sánh với nhân vật như hội trưởng Tống được, thế mà lại dám nói để bọn họ đổi khách sạn, thật sự là quá cuồng vọng!
“Im miệng!”
Tống Duẫn Chân ngồi xuống, rồi hung hăng trừng mắt với Park Soon Jae.
Park Soon Jae hơi giật mình, anh ta cảm thấy hơi tủi thân: “Hội trưởng, tôi. . .”
Rõ ràng anh ta đang giúp hội trưởng mà!
“Quỳ xuống, tự vả miệng đi!”
Tống Duẫn Chân lạnh lùng quát lên, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Nàng hơi ngửa người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt xinh đẹp hơi ngẩng lên, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng và hờ hững.
“Hội trưởng!”
Park Soon Jae sợ đến mức toàn thân run rẩy, gương mặt cũng đã trắng bệch, nội tâm thì tràn đầy sợ hãi.
Kim Chính Thái cũng thay đổi sắc mặt, liền quay người lại rồi vung một bàn tay qua, “Không nghe thấy hội trưởng nói à? Quỳ xuống!”
Ba!
Một tiếng giòn vang lên.
Mặt Park Soon Jae lập tức đỏ lên, rồi còn kêu một tiếng đau đớn, anh ta vội vàng quỳ xuống, hai tay bưng lấy gương mặt đã đau rát, nghẹn ngào lên tiếng, bởi vì quá sợ hãi cho nên cơ thể anh ta run rẩy kịch liệt.
Tống Duẫn Chân dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Không biết nói chuyện, thì lần sau đừng nói chuyện, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!”
Park Soon Jae nghe thấy thế thì trong lòng lại càng hoảng sợ hơn.
Ba ba!
Anh ta dập đầu mấy cái, sau đó thì giơ tay lên, hung hăng vả vào mặt của mình, vả đến khi mặt anh ta sưng phồng, khóe môi đã có máu tươi chảy ra nhưng vẫn không dám ngừng lại.
Ừng ực!
Kim Chính Thái đứng nhìn ở bên cạnh, sắc mặt của anh ta cũng đã trắng bệch vì sợ hãi.
Tống Duẫn Chân nghe thấy âm thanh gõ cửa thì mới vung tay lên, quát nhẹ: “Được rồi!”
Dù sao đây cũng là Hoa quốc, nàng vẫn phải thu liễm một chút.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn để vị Diệp tiên sinh kia có ấn tượng xấu với mình.
Sau đó, nàng liếc mắt nhìn về phía Kim Chính Thái, rồi mỉm cười nói: “Hội trưởng Kim, ngồi xuống đi!”
Kim Chính Thái hơi giật mình, ngước mắt dò xét Tống Duẫn Chân một phen, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí kéo ghế ra, rồi ngồi xuống.
“Vào đi!”
Tống Duẫn Chân lại hô to một tiếng về phía cửa.
Nhân viên phục vụ lập tức đẩy cửa đi vào, sau đó mang trà bánh đặt lên bàn.