“Khách sạn này không tệ, tôi rất thích!” Tống Duẫn Chân nâng chén trà lên, nhẹ nhàng hít hà một hơi, sau đó lại nhấp một ngụm, rồi lại nở một nụ cười long lanh.
“Vậy . . . vậy thì tốt quá rồi!” Kim Chính Thái cũng thở phào một hơi.
“Vị Diệp tiên sinh kia cũng rất tốt!”
Câu nói tiếp theo của hội trưởng Tống lại khiến cho anh ta sững sờ, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Ban nãy, thái độ của người kia rất kém, thế mà hội trưởng Tống lại không tức giận, mà còn cảm thấy người kia tốt?
Từ bao giờ tính tình của hội trưởng Tống lại tốt như vậy?
Kim Chính Thái ngước mắt lên nhìn thì lại hơi giật mình.
Nhìn dáng vẻ của hội trưởng Tống thì đúng là có chút thiện cảm với người kia!
Ngay sau đó, anh ta lại hơi kinh ngạc.
Năm nay hội trưởng Tống cũng đã 25 26 rồi, nhưng chưa từng nghe thấy hội trưởng Tống yêu thích người đàn ông nào, dường như trong mắt hội trưởng Tống thì tất cả đàn ông trên đời này đều không thỏa mãn được điều kiện của cô ấy, cho nên cũng chẳng thèm ngó tới.
Không ngờ hôm nay hội trưởng Tống lại có thiện cảm với một thanh niên Hoa quốc!
Mà cũng không trách được!
Người kia có một gương mặt đẹp đến mức khó tin, rất dễ dàng hấp dẫn phụ nữ, tuy rằng hội trưởng Tống có thân phận vô cùng cao quý, nhưng cuối cùng vẫn là phụ nữ!
Chỉ là, thân phận của người kia thì làm sao xứng với hội trưởng Tống!
Kim Chính Thái nghĩ thầm, nội tâm có vài phần khinh thường.
“Anh ta. . . rất thú vị đấy!”
Tống Duẫn Chân nhếch đôi môi đỏ nở nang lên, cười xinh đẹp.
Ban nãy, khi hai người bắt tay, thì nàng đã cẩn thận quan sát người kia, ánh mắt của anh ta nhìn nàng bình thản đến mức khó tin, cũng chẳng có kính sợ, nịnh bợ như những người bình thường khác, thậm chí còn không ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nàng chút nào.
Đây lần đầu tiên nàng gặp được một người như vậy!
Phải biết, nàng chính là con gái của tài phiệt có tài sản hơn 100 tỷ, tương lai còn cầm lái một tập đoàn 1000 tỷ, nàng có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, bất cứ ai nhìn thấy nàng cũng phải nịnh bợ và cung kính.
Khi đối mặt với nàng thì khí thế cũng phải thấp hơn một đoạn.
Còn cả dung mạo của nàng nữa, rất ít người có thể coi thường nó.
Cho nên, nàng mới phát giác ra vị Diệp tiên sinh này rất đặc biệt.
Có lẽ tâm cảnh của anh ta đã khác với người thường, dù sao thì hội trưởng Kim cũng đã nói trù nghệ của anh ta vô cùng lợi hại, còn được vinh danh là Trù Thần, mà trù nghệ, cũng là một loại nghệ thuật.
Tống Duẫn Chân âm thầm trầm ngâm, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Nàng vẫn luôn rất thưởng thức nhưng nghệ thuật gia chân chính như vậy, nhất là khi anh ta vẫn là một nghệ thuật gia hết sức đẹp trai. . .
“Oa!”
Sau khi món ăn được mang lên, nàng thưởng thức từng món một, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng sợ hãi và thán phục.
Dường như tất cả món ăn đều khiến cho nàng cảm thấy kinh ngạc!
“Đây. . . đây là do bếp trưởng của các người làm à?”
Nàng cảm thấy rất khó tin, tay nghề của bếp trưởng đã lợi hại như vậy, thì vị Diệp tiên sinh kia phải lợi hại đến mức nào chứ?
Nàng đã nghe nói rằng vị bếp trưởng này đã được Diệp tiên sinh hướng dẫn một thời gian.
Nhân viên phục vụ trả lời: “Vâng! Những món này là do bếp trưởng Hoàng của chúng tôi làm!”
“Thật là khó tin!” Tống Duẫn Chân ngẩn ngơ, rồi lại thở dài.
Nàng càng thấy tò mò về tay nghề của vị Diệp tiên sinh kia hơn, không biết rằng anh ta sẽ lợi hại đến mức nào đây!
Trong văn phòng, Diệp Mặc đang chơi với hai đứa bé, Lý Lệ Quyên đẩy cửa đi vào rồi cười nói: “Chủ tịch Diệp, bọn họ đã ăn xong, giờ đã đi về phòng rồi!”
Lý Lệ Quyên cũng thở phào một hơi.
Thân phận của vị trưởng nử tài phiệt kia đúng là rất cao, cũng không dễ hầu hạ, hiện giờ vị này cũng đã ăn xong, còn nói rằng rất hài lòng, cho nên Lý Lệ Quyên cũng có thể yên tâm.
Diệp Mặc hỏi: “Không náo loạn gì chứ?”
Đám người này không để cho người khác bớt lo gì cả.
“Không có! Vị Tống tiểu thư kia còn nói rất hài lòng!” Lý Lệ Quyên cười nói.
“Vậy thì tốt, bọn họ sẽ ở đây bao lâu?”
Diệp Mặc đứng lên, rồi đặt hai đứa bé vào xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh.
“Tạm thời là ba ngày!”
“Thế cô nhớ chú ý một chút, khi phục vụ phải cẩn thận một chút, đừng để cho bọn họ náo loạn nữa.” Diệp Mặc nói.
“Vâng!” Lý Lệ Quyên lên tiếng, rồi tiễn Diệp Mặc đi ra ngoài.
Diệp Mặc cũng không về nhà, mà trực tiếp đi đến phòng làm việc, thu dọn một chút rồi mở live stream.
Chạng vạng tối, khi hắn đang cho hai đứa bé uống sữa thì nhận được điện thoại của phó hội trưởng Phương, ông ta mời Diệp Mặc tham gia một hoạt động xí nghiệp gia thực nghiệp.
Lần trước Diệp Mặc nhờ phó hội trưởng Phương ra mặt giải quyết vấn đề cung ứng hàng hóa của xưởng, nên vẫn còn nợ ân tình của phó hội trưởng Phương, cho nên hắn cũng không tiện từ chối.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc mở live stream từ sớm.
Hắn live stream cả một buổi sáng, đến trưa thì hắn gọi dì Vân đến chăm sóc hai đứa bé.
Còn hắn thì gọi xe đi đến một khách sạn.
Buổi hội nghị hôm nay nằm trong một phòng hội nghị của khách sạn này.
Sau khi đến khách sạn, Diệp Mặc hỏi một câu, rồi chạy đến hội trường.
Hội trường rộng lớn như vậy mà đã có không ít người, nhìn trông rất náo nhiệt.
Diệp Mặc trực teieso đi vào, ánh mắt đảo bốn phía để tìm chỗ ngồi của mình.