Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 623 - Chương 623: Tống Văn Kiệt: Mình Cũng Là Một Nhân Vật Ghê Gớm!

Chương 623: Tống Văn Kiệt: Mình cũng là một nhân vật ghê gớm! Chương 623: Tống Văn Kiệt: Mình cũng là một nhân vật ghê gớm!

Trong một góc của phòng họp, có không ít người đang tốp 5 tốp 3 trò chuyện.

“Ông chủ Chu, lâu rồi không gặp! Khí sắc của ông không tệ nhỉ! Chắc là việc kinh doanh rất khá nhỉ!”

“Cũng không tệ lắm!”

Chu Vĩnh Cường vươn tay ra bắt tay một người đàn ông, rồi cười to nói: “Nghe nói năm nay ông chủ Cố cũng phát tài rồi à! Chúc mừng chúc mừng!”

Hai người bắt tay rồi khách sáo vài câu.

Sau đó, ánh mắt của ông chủ Cố liếc nhìn về phía người thanh niên sau lưng Chu Vĩnh Cường, kinh ngạc nói: “Vị này là . . .?”

Người này niên này khoảng 20 tuổi, trên người mặc một bộ âu phục phẳng phiu và đắt đỏ, dáng vẻ không thể nói là đẹp trai, nhưng rất có tinh thần, nhìn trông cũng có vài phần khí chất.

Trên cổ tay còn có một chiếc đồng hồ vàng chói mắt, chắc là có ý tứ khoe khoang.

Nhưng chuyện này cũng bình thường, tuổi này là cái tuổi thích hư vinh và phô trương, cho nên đeo một chiếc đồng hồ vàng cũng là bình thường.

Ông chủ Cố thấy người thanh niên này vẫn luôn đi theo sau lưng Chu Vĩnh Cường, hiển nhiên là có quan hệ không tầm thường.

“Ah! Đây là em vợ tôi, thời gian gần đầy cũng làm nhà máy, kinh doanh cũng không tệ lắm, cho nên tôi xin thêm một tấm thiệp mời để dẫn nó đến đây kết giao thêm vài người bạn.” Chu Vĩnh Cường quay người chỉ vào Tống Văn Kiệt rồi giới thiệu.

“Em vợ? Còn trẻ thế cơ à!” Ông chủ Cố hơi giật mình, tiếp theo lại cười ranh mãnh: “Ông chủ Chu, ông tìm được cô vợ nhỏ rồi à!”

Thần sắc của ông chủ Cố còn hơi hâm mộ.

“Ha ha!” Chu Vĩnh Cường cười to một tiếng, anh ta cũng cảm thấy hơi đắc ý.

Anh ta rất hài lòng và tự hào khi mình đã hơn 40 mà vẫn tìm được một cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp như Giai Giai, cho nên bình thường anh ta rất chiều chuộc Giai Giai, muốn cái gì thì cho cái đó.

Yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên anh ta cũng đối xử không tệ với cậu em vợ này, trước kia anh ta cho cậu em rể này vào xưởng của minh, bây giờ lại giúp đỡ mở nhà máy, còn hỗ trợ kéo đơn hàng, có thế nói là dốc hết tâm sức.

Ông chủ Cố lại cười nói: “Có phải là. . . rất xinh đẹp không?”

Chu Vĩnh Cường lại cười to rồi gật đầu.

“Văn Kiệt, đây là ông chủ Cố, em phải gọi một tiếng chú!” Chu Vĩnh Cường vẫy tay với Tống Văn Kiệt rồi nói một câu.

“Chào chú Cố!” Tống Văn Kiệt hơi khom người, rồi khéo léo chào một câu.

“Ừm ừm!” Ông chủ Cố khoát tay chặn lại, rồi nở nụ cười nhiệt tình, nói với vẻ khách sáo: “Ông chủ Chu, tôi thấy người trẻ tuổi này không tệ đâu! Rất có tinh thần đấy!”

“Đúng là không tệ lắm!” Chu Vĩnh Cường cười gật đầu.

Cậu em vợ này chẳng có chút bản lãnh gì, nghe nói lúc trước còn đi làm cò môi giới và nhân viên phục vụ, lại còn thường xuyên đổi việc, không làm được việc gì quá ba tháng.

Chẳng qua là, ít nhất thì cũng biết nghe lời anh ta, cũng biết nịnh nọt, cho nên cũng coi như không tệ lắm.

Tống Văn Kiệt nghe xong thì trong lòng hơi vui vẻ.

Người anh rể này của anh ta chính là một ông chủ lớn có vài trăm triệu, cho nên người quen biết cũng phải là những ông chủ lớn có tài sản không hơn kém nhiều, anh ta được một người như vậy tán thưởng thì cảm thấy rất vinh hạnh!

Trước kia, anh ta nào dám nghĩ đến chuyện như này chứ!

Tống Văn Kiệt lại ngước mắt lên nhìn bốn phía hội trưởng, sau đó thì siết chặt nắm đấm, anh ta cảm thấy rất bành trướng và vô cùng kích động.

Những người được mời đến buổi hội nghị hôm nay đều là ông chủ của các xí nghiệp gia thực nghiệp, không ngờ Tống Văn Kiệt mình cũng có ngày xuất hiện ở đây, lại còn lấy thân phận xí nghiệp gia để tham gia hội nghị như vậy.

Tống Văn Kiệt ngẩng đầu ưỡn ngực, để cho mình càng oai phong hơn.

Sau đó lại vươn tay sửa cà vạt.

Tống Văn Kiệt lại nhớ đến chuyện mẹ mình đã sửa cà vạt cho mình trước kia đến đây, hôm nay anh ta có thể đến đây thì mẹ anh ta còn vui vẻ hơn anh ta nữa, còn nói là con trai mình có tiền đồ, gương mặt cũng hiện lên vẻ tự hào và kiêu ngạo.

Tống Văn Kiệt hít sâu một hơi, nội tâm lại kích động hơn vài phần.

Mãi cho đến khi anh ta liếc thấy một người ở một bên hội trường thì lại hơi giật mình, chỉ trong chớp mắt, vẻ kích động và mừng rỡ đã mất sạch.

Một giây sau, sắc mặt của Tống Văn Kiệt trầm xuống, rồi trở nên hơi tái.

Tại sao tên khốn kia lại xuất hiện ở đây?

Hội nghị hôm nay đều mời xí nghiệp thực nghiệp, còn tên đó kinh doanh khách sạn, làm gì có tư cách để đến đây!

Tống Văn Kiệt nhỏ giọng mắng một câu: “Xúi quẩy!”

Lần trước gặp người này ở khách sạn Bảo Duyệt, thì bọn họ còn muốn khoe khoang một chút, nhưng mà không ngờ người này lại nhiều tiền hơn nhưng gì bọn họ dự đoán, tài sản của anh ta không phải mấy tỷ, mà là mấy chục tỷ!

Lúc ấy, nhà bọn họ đã bị chấn động không nhẹ, khi trở về thì tâm trạng của chị gái vẫn luôn không vui, đến của mẹ mình cũng khó chịu rất nhiều ngày, còn thường xuyên than thở như trước kia vậy.

Thậm chí người anh rể này của biểu hiện ra hơi sợ tên kia, còn nói là lai lịch của tên kia không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment