Thật ra thì đáy lòng Tống Văn Kiệt cũng hơi hối hận, vì dù sao cũng đã bỏ lỡ vài trăm triệu, thậm chí vài tỷ thì sao có thể không hối hận được, mãi cho đến khi anh rể giúp anh ta mở nhà máy, làm ông chủ thì anh ta mới nhìn thoáng hơn một chút.
“Văn Kiệt, sao thế?”
Chu Vĩnh Cường phát hiện thần sắc của Tống Văn Kiệt không đúng lắm, liền nheo mắt nhìn theo thì sắc mặt cũng hơi thay đổi.
“Là người kia!”
Trong mắt Chu Vĩnh Cường đã có chút phức tạp.
Khi nhớ đến chuyện ở khách sạn Bảo Duyệt thì anh ta lại cảm thấy hơi xấu hổ, cũng có vài phần kính sợ.
Sau đó, Chu Vĩnh Cường lại cau mày, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái.
Sau ngày ấy, anh ta cũng nhận ra tâm trạng của Giai Giai không đúng lắm, chắc là vì người này nên tâm trạng của Giai Giai không được tốt, cho nên anh ta cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Đúng lúc này, Diệp Mặc đảo mắt một vòng vẫn chưa tìm thấy chỗ ngồi của mình, liền đi về phía bên này, vừa ngước mắt lên thì đã nhìn thấy Tống Văn Kiệt.
“Sao cậu lại ở đây?”
Diệp Mặc nhất thời hơi giật mình, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu và nghi ngờ.
Tại sao Tống Văn Kiệt này lại xuất hiện ở đây nhỉ?
“Tại sao tôi không thể ở đây!” Tống Văn Kiệt nghe thấy thế thì hơi giận, họ Diệp này vẫn xem thường mình, vẫn cảm thấy mình là tên vô công rồi nghề như ngày xưa.
Tống Văn Kiệt vênh mặt lên, nói với vẻ không khách khí: “Họ Diệp, bây giờ tôi cũng là ông chủ của một nhà máy, anh đừng có mắt chó khinh thường người, nhưng ngược lại thì anh có tư cách gì để tham gia hội nghị này? Anh kinh doanh khách sạn thì đến đây làm gì!”
Chu Vĩnh Cường ở bên cạnh cũng hơi nhướn mày lên.
Đúng thế!
Người này kinh doanh khách sạn và nhà hàng, không cùng một vòng với bọn họ, thì tại sao lại đến đây?
Lúc này, ông chủ Cố nghi ngờ hỏi một câu: “Ông chủ Chu, người này là ai vậy?”
Ông ta đánh giá người thanh niên này một chút thì cảm thấy hơi rung động, khi ông ta nhìn thấy biểu hiện của hai người ông chủ Chu thì giống như bọn họ có ân oán với người trẻ tuổi đẹp trai đến mức khó tin này vậy.
“Tôi cũng không rõ thân phận của anh ta lắm, nhưng nhà anh ta rất nhiều tiền, địa vị cũng rất lớn!” Chu Vĩnh Cường nhỏ giọng nói: “Ngày xưa, anh ta và vợ tôi có chút quan hệ.”
“Ừm!” Ông chủ Cố nghe xong thì lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Thì ra là một phú nhị đại, công tử ca!
Theo ông chủ Chu thì gia đình người này rất lợi hại, nhưng nhìn người này không giống nhân vật lợi hại chút nào, đám công tử trẻ tuổi này thì có bản lĩnh gì chứ, chắc là ăn bám gia đình mà thôi, làm sao có thể so sánh với những người tự mình phấn đấu, dốc sức làm ăn như bọn họ được!
Ngay sau đó, Ông chủ Cố lại âm thầm cười một tiếng đầy khinh thường.
Song, ông ta cũng biểu hiện ra mặt, dù sao đây cũng là một nhân vật có bối cảnh lợi hại, cũng không tiện đắc tội.
“Làm nhà máy rồi?”
Diệp Mặc hơi giật mình, sắc mặt cũng hiện lên vẻ cổ quái.
Xem ra là công lao của vị ông chủ Chu này rồi.
Ánh mắt của Diệp Mặc rơi vào người Chu Vĩnh Cường ở bên cạnh.
Lần trước Vương Diễm đã nói con rể của mình là một ông chủ xí nghiệp lớn, tài sản vài trăm triệu, bản lĩnh không nhỏ.
“Không sai!” Tống Văn Kiệt vênh mặt lên nói với vẻ đắc ý.
“Không tồi nhỉ!” Diệp Mặc mỉm cười.
Chuyện quá khứ là quá khứ, bây giờ hắn không còn quan hệ gì với nhà họ Tống này nữa, hắn cũng không quan tâm bọn họ xấu hay tốt.
Tống Văn Kiệt lại hừ một câu: “Làm sao chỉ có không tồi!”
Anh ta lại híp mắt nhìn họ Diệp này, đáy lòng cảm thấy hơi khinh thường.
Tên này cũng chẳng có bản lãnh gì, mà chỉ dựa vào tiền của gia đình mà thôi, làm sao có thể so sánh được anh rể của mình chứ! Có lẽ sau này mình còn mạnh hơn tên này nhiều!
“Ông chủ Chu, đã lâu không gặp!”
Diệp Mặc cũng không nhìn Tống Văn Kiệt, mà lên tiếng chào hỏi với Chu Vĩnh Cường.
“Đúng vậy! Đã lâu không gặp!”
Chu Vĩnh Cường cũng đáp lời một tiếng, sắc mặt vẫn không tự nhiên lắm.
Diệp Mặc gật đầu, rồi quay người, tiếp tục tìm chỗ ngồi của mình.
Tống Văn Kiệt thấy Diệp Mặc không để ý đến mình thì sầm mặt lại, trong lòng đã hơi giận.
“Này! Họ Diệp, không tìm thấy chỗ ngồi đúng không! Nói không chừng người ta căn bản không sắp xếp chỗ cho anh đâu!” Tống Văn Kiệt nói với vẻ hài hước: “Anh không thấy hôm nay là hội nghị gì à? Tất cả mọi người ở đây đều xí nghiệp thực nghiệp, anh là một người kinh doanh khách sạn thì đến đây làm gì?”
Chu Vĩnh Cường ở một bên cũng không lên tiếng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, trong lòng cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Đúng vậy! Cậu nhìn rõ đi, hội nghị hôm nay là dành cho những người làm thực nghiệp!” Ông chủ Cố kia cũng hùa theo một câu.
Tuy rằng mặt ông ta mang theo nụ cười, nhưng lời nói lại mang theo vài phần coi thường.
Diệp Mặc dừng bước chân, rồi quay người nhìn mấy người này.
Diệp Mặc cười nói: “Đúng là tôi kinh doanh khách sạn, nhưng ai nói tôi chỉ kinh doanh khách sạn?”
“Ui ui! Anh có bản lĩnh làm nhà máy, công xưởng sao?” Tống Văn Kiệt hơi giật mình, sau đó lại cười phá lên giống như nghe được trò cười nào đó.
Làm ngành này đâu có dễ dàng như vậy, nhà máy của anh ta cũng nhờ anh rể giúp đỡ mới làm được, còn tên này thì lấy đâu ra bản lĩnh đấy!
Coi như là làm thật, thì cũng phải thua lỗ đến đóng cửa!