Chu Vĩnh Cường cũng cười.
Làm cái ngành này khó hơn gấp 10 lần, gấp 100 lần làm ngành phục vụ như khinh doanh khách sạn và nhà hàng nhiều, chỉ bằng người này thì chắn chắn không làm được, người này thật sự quá ngu xuẩn! Đang kinh doanh khách sạn thoải mái, an nhàn thì không muốn, nhất định phải chạy đi làm công xưởng để chịu tội!
Nhưng mà cũng đúng, người trẻ tuổi mà, luôn luôn có dã tâm lớn, luôn luôn đánh giá năng lực của mình quá cao, lúc nào cũng có lòng tin, mình có thể làm được tất cả mọi chuyện.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như vậy!
Chắc chắn người này sẽ bị đầu rơi máu chảy, sau đó thua lỗ rồi phải đóng cửa, rồi xám xịt chạy trốn.
“Đúng thế! Tôi làm trang phục!” Diệp Mặc cũng không giận, mà chỉ mỉm cười.
“Trang phục? Ha ha! Ngành này cạnh tranh rất lớn, cho nên cũng cực kỳ khó làm đấy!” Ông chủ Cố kia cũng hơi giật mình rồi lại cười.
Ông ta nheo mắt nhìn người trẻ tuổi này, sắc mặt đã trở nên hơi nghiền ngẫm.
Làm cái gì không làm mà lại đi làm trang phục, cái nghành này không yêu cầu kỹ thuật nên ai cũng có thể làm, cho nên cạnh tranh cũng lớn nhất, và khó làm nhất.
“Cũng tạm được!” Diệp Mặc nhìn ông ta một cười rồi mỉm cười.
Sau đó, hắn lại quay người, định tiến lên phía trước để tìm chỗ ngồi của mình.
“Họ Diệp, anh không cần phải lên trước tìm đâu, trên đó toàn là nhà máy và các xí nghiệp lớn, chắc chắn không có vị trí của anh đâu.” Tống Văn Kiệt thấy thế thì lại cười nhạo thành tiếng.
Hội nghị hôm nay có rất nhiều người tham dự, mà càng đi về phía trước thì càng là các xí nghiệp và nhà máy nổi tiếng, hàng đầu tiên thì chính là các nhà máy và công xưởng nổi tiếng cả nước.
Chỉ bằng nhà máy của tên này thì cũng chỉ đáng ngồi ở trong góc sau cùng như anh ta mà thôi.
Chu Vĩnh Cường cũng cười, trong mắt đã lộ ra vài phần trào phúng.
Diệp Mặc lại cười nói: “Phía sau không có! Thì chỉ có thể ở phía trước!”
“Không có à? Để tôi tìm hộ anh! Tôi ngồi ở chỗ này! Chắc anh cũng chỉ ở quanh đây mà thôi!” Tống Văn Kiệt kêu gào, rồi bước nhanh về phía hàng cuối cùng tìm kiếm, nhưng tìm mãi không cũng thấy tên của Diệp Mặc.
Anh ta lại tìm mấy hàng tiếp theo nhưng cũng không có.
Tống Văn Kiệt buồn bực hỏi: “Đúng là không có này! Anh xác định là mình được mời?”
“Đương nhiên!”
Tống Văn Kiệt lại tiến lên vài hàng ghế để tìm kiếm, sau đó dừng bước, quay người lại, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Anh đừng gạt tôi! Rõ ràng là không có!”
Chắc tên này lén chạy vào đây rồi!
Tống Văn Kiệt cảm thấy, có lẽ là do nhà máy của tên này quá kém, cũng không có người đề cử, cho nên không có tư cách tham gia, nhưng tên này lại cảm thấy mất mặt, cho nên tự mình chạy đến đây!
Chu Vĩnh Cường và ông chủ Cố thấy cảnh này thì trong mắt đã lóe lên vẻ bỡn cợt.
Chu Vĩnh Cường thì lại càng cười thầm trong lòng.
Địa vị của họ Diệp này khá lớn, nhưng dường như. . . chẳng có chút bản lãnh nào, cũng là một cái bao cỏ như em vợ mình vậy! Không, thậm chí còn vô dụng hơn cả cậu em vợ này nữa!
Ngay sau đó, tâm trạng của Chu Vĩnh Cường thoải mái hơn nhiều.
Diệp Mặc nhướn mày, hắn đang định mở miệng nói chuyện thì liền nghe thấy tiếng ồ lên ở phía cửa ra vào, bầu không khí trong hội trường bỗng nhiên nhiệt liệt hơn.
Diệp Mặc quay người nhìn qua, thì nhìn thấy có một người đang đi vào, chính là phó hội trưởng Phương.
Người xung quanh nhìn thấy phó hội trưởng Phương thì ào ào đứng dậy, nhiệt liệt chào hỏi, thần sắc đều hơi cung kính và khách khí.
“Là hội trưởng Phương!”
Mấy người Chu Vĩnh Cường ở bên này thấy thế cũng thay đổi sắc mặt, trong mắt đã phun ra vài phần nóng bỏng.
(đúng là phó hội trưởng, nhưng mấy người này bỏ chứ phó đi để tỏ vẻ tôn trọng và nịnh nọt.)
Vị hội trưởng Phương này chính là một nhân vật rất nổi tiếng trong giới kinh doanh của thành phố, bản thân ông ta có một xí nghiệp trị giá vài tỷ, lại còn là phó hội trưởng thương hội, thân phân và địa vị vô cùng cao thượng.
Tống Văn Kiệt cũng ngước mắt lên xem, tuy rằng không nhận ra nhưng cũng biết đây là một nhân vật rồi lợi hại, ngay sau đó, anh ta lại lộ ra vài phần ước mơ và sùng bái.
Nếu như sau này anh ta được một nửa như vậy thì đã thỏa mãn rồi!
“Hội trưởng Phương!”
Khi vị hội trưởng Phương này đến gần thì đám người Chu Vĩnh Cường và người ở xung quanh đều kích động lên, rồi nhiệt tình chào hỏi.
“Hội trưởng Phương!”
Diệp Mặc cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó lại tiến lên một bước rồi vươn tay ra.
Người ở xung quanh thấy thế thì đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Người này. . . là ai vậy?
Gan to đấy!
Cũng không nhìn xem mình có bối phận gì mà dám bắt tay với hội trưởng Phương, lại còn biểu hiện tùy ý và không cung kính như vậy nữa, thật là không có lễ phép, cũng không biết tự lượng sức mình!
Chu Vĩnh Cường cũng hơi giật mình.
Sau đó, trong mắt anh ta lại hiện lên vẻ châm chọc mãnh liệt.
Tên này có địa vị rất lớn, nhưng vẫn quá trẻ tuổi, không biết đối nhân xử thế, làm gì có ai dám cười toe toét tiến lên bắt tay hội trưởng Phương chứ, hội trưởng Phương để ý đến tên này mới là lạ.
Nhưng một giây sau, sắc mặt của Chu Vĩnh Cường lại cứng đờ, trong mắt toát lên vẻ chấn động và không thể tin nổi.
Một màn trước mặt đã khiến anh ta cực kỳ chấn động.
Còn cả sắc mặt của tất cả mọi người trong hội trường cũng đã nghệt cả ra.