Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 627 - Chương 627: Quan Tuyết: Cũng Không Tệ Lắm!

Chương 627: Quan Tuyết: Cũng không tệ lắm! Chương 627: Quan Tuyết: Cũng không tệ lắm!

“Ghê gớm!”

Sau khi nghe thấy câu trả lời chắc chắn, thì bốn phía hội trường bắt đầu sôi trào lên.

“Cậu em Diệp, đi đi, chỗ ngồi của cậu ở đằng trước, tôi đã sắp xếp cho cậu ngồi ở hàng thứ hai.” Phó hội trưởng Phương lại cười, rồi dẫn đầu đi về phía trước.

Trong hội trường vẫn hơi ồn ào.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía bên đó, rồi lại nghị luận về người trẻ tuổi kia, sắc mặt của mọi người đều lộ vẻ sợ hãi thán phục, và nóng bỏng.

Người này làm một idol trên mạng thì nổi tiếng toàn bộ internet, bây giờ thì thành lập Phác Ngọc, liền trở thành ngôi sao mới nổi của giới kinh doanh, chắc chắn sau này sẽ có thành tựu to lớn hơn.

Ánh mắt của Tống Văn Kiệt cũng nhìn về phía bên đó, nhưng bên trong tràn đầy hoảng hốt.

Đáy lòng anh ta vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này, thậm chí còn có chút hâm mộ và ghen ghét.

“Đi thôi!”

Chu Vĩnh Cường cũng đã lấy lại tinh thần, anh ta liếc mắt nhìn về phía đó một chút, rồi hậm hực thu hồi ánh mắt.

Anh ta vẫn luôn tự cao về bản lãnh của mình, cảm thấy mình dốc sức làm ăn, thì chắc chắn mạnh hơn đám công tử nhà giàu này nhiều, cho nên đáy lòng anh ta vẫn luôn xem thường, nhưng hôm nay, anh ta mới nhận ra, bản lãnh của người ta không kém hơn mình chút nào, thậm chí còn mạnh hơn anh ta nhiều, khiến cho anh ta cực kỳ hổ thẹn.

Ông chủ Cố kia thì không nói lời nào, mà quay người đi về chỗ ngồi của mình, thần sắc cũng hơi hậm hực.

Tống Văn Kiệt bị đẩy một cái mới lấy lại tinh thần, rồi quay người đi về phía hàng ghế cuối cùng.

Sau khi ngồi xuống, anh ta lại suy nghĩ xuất thần.

Tống Văn Kiệt đang nghĩ, nếu như mình nói chuyện này cho mẹ và chị gái mình biết, thì hai người họ có tin không?

Nếu như nói ra thì chị mình sẽ lại khó chịu rất lâu.

“Vẫn không nói thì hơn!”

Tống Văn Kiệt suy nghĩ nửa ngày rồi cảm thấy không nên nói ra.

Anh cũng sợ chị gái và anh rể của mình sẽ vì chuyện này mà có mâu thuẫn, sau đó trở mặt thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta.

Một lát sau, hội nghị đã bắt đầu, Tống Văn Kiệt không nghe lọt chữ nào, từ đầu cho đến khi hội nghị kết thúc thì anh ta đều chìm trong trạng thái hoảng hốt.

“Anh rể!”

Tống Văn Kiệt đứng dậy, đi tìm anh rể của mình.

Lúc này, anh ta lại nhìn thấy họ Diệp kia vừa cười vừa nói với phó hội trưởng Phương và một người nữa, anh ta nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy rất khó chịu.

“Đi thôi!”

Chu Vĩnh Cường cũng nhìn thoáng qua, rồi cúi đầu xuống, vội vàng dẫn theo cậu em vợ của mình rời khỏi đây.

……

Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ!

Phòng làm việc Minh Ngọc.

Soạt!

Người ngọc vươn tay kéo rèm của phòng thử đồ.

Trên tay của nàng đang cầm một bộ lễ phục màu đen.

Nàng nhẹ nhàng đặt bộ lễ phục qua một bên rồi soi gương.

Một chiếc áo âu phục ngắn tay, váy ngang hông, lại phối hợp thêm một đôi tất chân, cách ăn mặc rất bình thường, đến cả các cô gái bình thường mặc vào cũng sẽ có thêm vài phần mỹ lệ, thêm một ít chất thành thục.

Nhưng, có lẽ là do dáng người của nàng quá đẹp, cho nên mặc bộ này càng lộ ra vẻ cực kỳ gợi cảm.

Ánh mắt của nàng hướng xuống dưới để tìm kiếm.

Chiếc áo sơ mi trắng đã che khuất đường cong chật cứng ở bên trong, mặc dù không thể nói là sừng sững nhưng cũng tương đối kinh người.

Nàng nhìn xuống như vậy thì ánh mắt đã bị che khuất, nên không nhìn thấy chân.

Nàng nhẹ nhàng giơ cánh tay ngọc lên, năm ngón tay trắng nhạt oánh nhuận nhẹ nhàng mơn trớn ở trên lưng, nơi đó chỉ có một mảnh bằng phẳng và săn chắc.

Nàng lại vuốt xuống mông một chút thì hơi cau mày lại.

Có những khi nàng nhìn thấy đường cong này của mình cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng.

Sau đó, Quan Tuyết lại cắn nhẹ bờ môi đỏ, lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Thật ra thì nàng không hề béo, cho nên muốn giảm cũng không giảm được, Tiểu Hồng còn thường xuyên nói đây là tiêu chí của phụ nữ thành thục, còn biểu thị rất hâm mộ nàng, mỗi lần nàng nghe thấy những lời nói này thì đều khiến cho nàng cạn lời.

Một lát sau, Quan Tuyết lắc đầu, vươn tay vuốt mái tóc rồi cởi quần áo xuống.

“Cũng không tệ lắm nhỉ!”

Da thịt của nàng rất trắng, tuy rằng không trắng đến mức lóa mắt, nhưng cũng trắng nõn không tì vết.

Tuy rằng nàng đã hơn 30 tuổi, nhưng năm tháng không để lại quá nhiều dấu vét trên cơ thể nàng, da thịt của nàng vẫn mềm mại và săn chắc, gương mặt vẫn xinh đẹp, long lanh, rung động lòng người như xưa.

Quan Tuyết nhẹ nhàng bấm vào da thịt của mình, rồi lại cảm thấy hơi tự hào.

Phụ nữ bình thường ở tuổi tác này thì da thịt đã bắt đầu có dấu hiệu lão hóa, nhưng nàng lại không có chút nào, một phần là da nàng bảo dưỡng rất cẩn thận, một phần là do trời sinh đã vậy.

“Chị Quan, xong chưa?”

Lúc này, bên ngoài truyền vào giọng nói của Tiểu Hồng.

Bình Luận (0)
Comment