Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 628 - Chương 628: Quan Tuyết: Sao Có Thể Nói Ra Được!

Chương 628: Quan Tuyết: Sao có thể nói ra được! Chương 628: Quan Tuyết: Sao có thể nói ra được!

Quan Tuyết hơi giật mình, vội vàng tỉnh táo lại.

Gương mặt trắng nõn của nàng đã hơi đỏ lên, mình chỉ biết tự luyến mà lại quên thay quần áo rồi.

“Sắp xong rồi!”

Quan Tuyết vội vàng lên tiếng, sau đó trút bỏ quần áo trên người xuống.

Sau đó, nàng lại mặc bộ lễ phục kia vào.

“Ai nha!”

Khi tay ngọc của nàng vươn ra sau để kéo khóa lên, thì nàng lại hơi giật mình.

Dường như bị kẹt rồi, cho nên không kéo được.

“Tiểu Hồng, vào giúp chị một chút!”

Quan Tuyết đành phải gọi trợ giúp.

“Không được! Khong kéo lên nổi!” Tiểu Hồng đi vào, thử kéo lên vài lần, thế nhưng mà, cô cũng không thể kéo lên nổi, cả bộ lễ phục đều bị kéo căng ra, trở nên chật cứng.

Tiểu Hồng cúi đầu nhìn một chút rồi cười nói: “Chị Quan, tại dáng người của chị quá đẹp đấy!”

Quan Tuyết lại vươn tay ra sau lưng để thử một chút, cau mày nói: “Không kéo lên được thật à?”

“Không lên nổi!” Tiểu Hồng lại thử lại, rồi đành phải từ bỏ, “Chị Quan, dáng người của chị phải mặc đồ định chế riêng mới được, chứ không mặc mấy bộ này đâu.”

“Cũng được!” Quan Tuyết cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu.

Bình thường nàng chỉ mặc quần áo văn phòng chứ không mặc lễ phục, lúc nghỉ ngơi thì cũng chỉ mặc quần áo rộng rãi bình thường, cho nên hôm nay nhìn thấy bộ lễ phục này thì cảm thấy hơi thích, mới muốn mặc thử xem sao.

Nhưng mà không ngờ, căn bản là không mặc nổi.

Rõ ràng size đúng rồi, nhưng mà vì đường cong của nàng không giống người thường, cho nên không mặc nổi, có lẽ nàng chỉ mặc được đồ làm riêng mà thôi.

“Giúp chị cởi ra đi! Nhanh lên, lát nữa cậu em. . . không! Là chủ tịch Diệp sắp đến rồi.”

Lúc này, dường như Quan Tuyết nghĩ đến thứ gì đó nên cuống cuồng lên.

Nàng suýt nữa quên mất chuyện chủ tịch Diệp đã nói rằng muốn đến xem Phòng làm việc Minh Ngọc này, có lẽ đã sắp đến rồi.

Xoẹt!

Tiểu Hồng dùng lực kéo một phát, Quan Tuyết vội vàng cởi bộ lễ phục ra, rồi mặc áo sơ mi vào.

Nàng vừa mặc xong thì đã nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.

“Anh ta đến rồi!”

Quan Tuyết chỉ kịp chỉnh sửa cổ áo lại một chút, rồi vội vàng đi ra ngoài.

“Xin chào tiên sinh! Đây là trang phục của Phòng làm việc Minh Ngọc chúng tôi, chúng tôi có thể thiết kế và làm ra rất nhiều kiểu dáng lễ phục, chất liệu khác nhau, đây là một số thiết kế của chúng tôi, mời ngài xem trước.”

Bên ngoài, nhân viên tiếp tân đã cầm một quyển sổ đưa cho một người thanh niên vô cùng đẹp trai.

“Chủ tịch Diệp!”

Quan Tuyết giẫm lên giày cao gót bước qua, thần sắc có vẻ như hơi vội vàng.

Cô nhân viên tiếp tân nhất thời giật mình, sau đó lại sửng sốt vài giây, rồi lại trợn trừng mắt nhìn người thanh niên trước mặt với vẻ khó tin.

Diệp Mặc lật xem một chút, rồi đặt quyển sổ xuống, sau đó mỉm cười với cô.

Hắn lại quay người nhìn về phía Quan Tuyết, cười nói: “Nơi này cũng không tệ nhỉ!”

Lần trước Quan Tuyết đã nói rằng muốn làm một phòng làm việc cao cấp, để chế tác những bộ lễ phục hắn đã thiết kế, vài hôm trước Quan Tuyết nói đã hoàn thành, hôm nay nhân tiện đến xem một chút.

“Tôi đã lấy luôn toàn bộ tầng này!”

Quan Tuyết đến gần, rồi vươn tay chỉ về phía sau.

Nang đã bao hết một tầng dưới của văn phòng tập đoàn Phác Ngọc, để mở Phòng làm việc cao cấp Minh Ngọc.

Sau đó, nàng lại nhỏ giọng giới thiệu cho cô tiếp tân kia: “Đây là chủ tịch Diệp của chúng ta!”

“Chủ tịch Diệp!”

Cô tiếp tân vội vàng khom người, cunh kính chào một tiếng, mặt mũi thì trần đầy kích động.

Diệp Mặc lại dò xét một vòng, khi nhìn về phía Quan Tuyết thì hơi kinh ngạc, ánh mắt của hắn đã tập trung vào một chỗ.

“Cô. . .?”

Quần áo của Quan Tuyết hơi lôn xộn, nhất là áo sơ mi ở bên trong đã lộ ra một khe hở nhỏ ở nơi vạt áo, có thể nhìn thấy một mảnh eo thon trắng lóa ở bên trong.

“A!” Quan Tuyết cúi đầu xem xét, sau đó thì cực kỳ lúng túng, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

Nàng vội vàng giải thích: “Tôi. . .tôi vừa thử quần áo!”

Sau đó, nàng vội vàng nhét vạt áo vào trong váy.

“Cũng may! Cũng may!”

Trong lòng Quan Tuyết cảm thấy hơi may mắn, may mà là vạt áo, chứ nếu là bên trên thì thật là lúng túng, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi thì mặt nàng đã đỏ lên vì cảm thấy khó xử rồi.

“Chị Quan, áo khoác!”

TIểu Hồng cầm áo khoác chạy ra.

“Chủ tịch Diệp!” Sau đó, Tiểu Hồng nhiệt tình chào một câu: “Chị Quan vừa thử một bộ lễ phục, có điều, bởi vì dáng người quá đẹp cho nên mặc không nổi, tôi đã thử rất nhiều lần mà vẫn không kéo được khóa lên.”

“Tiểu Hồng, em . . .”

Quan Tuyết nghe thấy thế thì hơi giật mình, sau đó lại cắn chặt răng, cảm thấy vô cùng tức giận.

Cái miệng rộng này!

Làm sao có thể nói ra chuyện khó xử như vậy chứ!

“Cái mông của chị Quan quá lớn, còn cả. . .”Tiểu Hồng vẫn tiếp tục nói.

Quan Tuyết cắn môi, gương mặt xinh đẹp đã đỏ đến mức có thể thấm ra nước, nàng cuống quít quay người lại, rồi vươn tay chặn cái miệng kia lại.

Bình Luận (0)
Comment