Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 629 - Chương 629: Tiểu Hồng: Tại Sao Lại Là Anh!

Chương 629: Tiểu Hồng: Tại sao lại là anh! Chương 629: Tiểu Hồng: Tại sao lại là anh!

Ô ô!

Tiểu Hồng chỉ có thể phát ra những âm thanh ô ô.

Quan Tuyết đỏ mặt, nói với vẻ lúng túng: “TIểu Hồng. . . nói đùa thôi!”

“Dáng người của cô đúng là không dễ mặc!” Diệp Mặc liếc mắt đánh giá Quan Tuyết một chút rồi gật đầu.

Các bộ lễ phục bình thường đều có một tiêu chuẩn nhất định, có thể thỏa mãn yêu cầu của đa số người, nhưng có một ít người có đường cong cực kỳ nổi bật hoặc là khô quắt thì sẽ cần phải đặt riêng mới được, mà Quan Tuyết thì thuộc về loại hình quá nổi bật.

Giống như Ngọc Tình thì cũng chỉ có thể mặc đồ đặt riêng, lần trước hắn đã đo đặc cho Ngọc Tình rồi nên mới làm riêng được.

Quan Tuyết nghe xong thì hơi giật mình, trong lòng đã hơi xấu hổ.

Cậu em trai này có ý gì?

Lẽ nào cũng cảm thấy mông mình quá to à?

Nàng siết nhẹ nắm đấm, cảm thấy vừa thẹn thùng lại vừa xấu hổ.

Cậu em trai thối này đúng là một tên hư hỏng!

Nàng âm thầm hừ một tiếng.

“Chị Quan, chị thấy chưa, chủ tịch Diệp cũng thấy như vậy mà!” Tiểu Hồng lại tiếp tục.

“Em…!”

Quan Tuyết lườm Tiểu Hồng một cái, rồi vươn tay gõ lên đầu Tiểu Hồng một cái.

Tiểu Hồng sờ lên đầu, rồi nói với vẻ tủi thân: “Chị Quan, chị đánh em!”

Quan Tuyết lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không thèm Tiểu Hồng này nữa, cô bé này làm việc thì khá lưu loát, chỉ mỗi tội là miệng hơi rộng.

“Chủ tịch Diệp, tôi dẫn anh đi tham quan nhé!”

Quan Tuyết mặc áo khoác vào, rôi sửa sang lại một chút, sau đó đã khôi phục dáng vẻ nghiêm túc và đoan trang như bình thường.

“Được!”

Diệp Mặc gật đầu, rồi đi theo Quan Tuyết nhìn bốn phía.

“Hiện giờ, đã có rất nhiều đơn đặt hàng, tôi còn mời rất nhiều nhà thiết kế và thợ có ta nghề cao. . .”

Quan Tuyết vừa dẫn Diệp Mặc đi tham quan vừa giới thiệu một số thành viên của phòng làm việc.

Sau khi xem xong thì Diệp Mặc hơi hài lòng.

Hiện giờ mới chỉ bắt đầu thôi, sau này còn có thể phát triển ra cả nước, thậm chí có thể trở thành phòng làm việc cao cấp nổi tiếng trên quốc tế nữa.

“Mấy bộ này cũng không tệ lắm!”

Diệp Mặc liếc mắt nhìn mấy bộ quần áo và trang phục.

Các công đoạn cắt, may, thêu . . .đều được xử lý rất tốt, chất lượng như vậy khiến cho hắn cảm thấy tương đối hài lòng.

“Chín rưỡi rồi à! Tôi đi đây!”

Bất tri bất giác, Diệp Mặc đã ngây người ở phòng làm việc hơn một tiếng.

“Chúng ta cùng xuống đi!”

Quan Tuyết cầm túi xách, rồi cùng đi xuống.

Nàng cũng nên tan ca về nhà.

Diệp Mặc thấy dáng vẻ mệt mỏi của Quan Tuyết thì cười nói: “Thời gian gần đây rất mệt mỏi à!”

Quan Tuyết đưa tay lên vuốt tóc, khẽ nói: “Cũng hơi bận!”

Từ khi nàng lên làm tổng giám đốc của tập đoàn Phác Ngọc thì vẫn luôn loay hoay không ngừng nghỉ, ngày nào cũng bận rộn suốt ngày đêm, bận rộn gần hai tháng cho nên cũng hơi mệt mỏi, nhưng mà cũng không sao, dù sao tiền lương cũng nhiều.

Hơn nữa, tự tay phát triển công ty, khiến cho công ty càng ngày càng lớn mạnh cũng có một loại cảm giác thành tựu rất lớn, nàng cảm thấy tốt hơn hồi ở truyền thông Thời Đại nhiều.

“Hiện giờ công ty cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, cô cũng có thể nghỉ ngơi được rồi, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ đi!”

Diệp Mặc cười, rồi dẫn đầu đi vào thang máy.

“Cũng được! Qua một thời gian nữa đi!” Quan Tuyết mỉm cười: “À đúng rồi, bọn nhỏ đâu rồi?”

Rất lâu rồi nàng chưa được gặp hai đứa bé đáng yêu như thiên sứ kia cho nên hơi nhớ.

“Hôm nay tôi phải đi tham gia một hội nghị nên không dẫn bọn nhỏ theo, ăn cơm với khách xong thì đi qua đây luôn.” Diệp Mặc cười nói.

Quan Tuyết ừ một tiếng rồi không hỏi nữa.

Mẹ của bọn nhỏ vẫn luôn rất bận rộn nên cậu em trai này thường xuyên phải trông con, hình như mẹ của bọn nhỏ ở bên Đế Kinh cho nên cậu em này cũng thường xuyên đi Đế Kinh để gặp cô ấy.

Tiểu Hồng cũng đã thu dọn xong rồi chạy theo sau.

Ba người đi xuống tầng một, rồi đi ra ngoài.

“Chủ tịch Diệp, anh không lái xe à? Hay là tôi đưa anh về trước nhé!” Quan Tuyết thấy Diệp Mặc cầm điện thoại di động ra để gọi xe thì vội vàng nói.

“Cũng được!” Diệp Mặc hơi chần chờ một chút rồi cũng gật đầu.

Hôm nay, hắn cân nhắc đến việc phải ăn cơm, uống rượu với phó hội trưởng Phương cho nên mới không lái xe.

“Chủ tịch Diệp, xe ở bên kia!”

Tiểu Hồng vươn tay chỉ về một phía.

Ba người ra khỏi cổng chính, Tiểu Hồng vội vàng đi về phía xe, khi cô đến gần thì thấy một người bước xuống xe ở bên cạnh, ánh mắt cô hơi liếc qua, rồi bỗng nhiên sửng sốt một chút, sau đó thì lại cau mày lại.

Tiểu Hồng làm mặt lạnh, rồi không kiên nhẫn quát nhẹ: “Tại sao lại là anh!”

Người đàn ông trước mặt này khoảng 35 36 tuổi, dáng người cao mà gầy, tướng mạo khá phổ thông, trên mặt còn có một chiếc kính gọng bạc, nhìn trông có vài phần tri thức, hào hoa và nhã nhặn.

Khi anh ta nghe thấy Tiểu Hồng quát lên thì cũng không giận mà chỉ mỉm cười.

“Tan làm rồi à!”

Sau đó, anh ta lại quay người, nhìn về phía người ngọc ở phía sau, vẻ mặt đầy nóng bỏng.

Một giây sau, anh ta lại hơi giật mình, khi nhìn thấy người thanh niên đi bên cạnh người ngọc thì ánh mắt của anh ta đã đọng lại.

Khi ngồi trong xe thì anh ta không thấy rõ mặt người này, nhưng bây giờ đã đến gần thì anh ta đã nhìn rõ.

Bình Luận (0)
Comment