“Tiểu Tuyết, anh ta. . . anh ta là ai vậy?”
Người đàn ông hô lên một tiếng theo bản năng, trong mắt đã lộ ra vài phần địch ý.
“Tiểu Tuyết?”
Diệp Mặc hơi giật mình, rồi mỉm cười nhìn về phía Quan Tuyết ở bên cạnh.
Xem ra, đây là người theo đuổi hoặc là người ái mộ rồi.
Mà cũng đúng!
Mặc dù Quan Tuyết cũng đã 32 tuổi rồi, nhưng nhìn không giống một cô gái hơn 30 tuổi chút nào, vẫn là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc, cho nên có vài người, thậm chí một đống người theo đuổi cũng là chuyện rất bình thường.
“Tôi không quen anh ta!”
Khi Quan Tuyết nhìn thấy ánh mắt này của Diệp Mặc, thì không biết vì sao nàng lại hơi luống cuống, sợ bị hiểu lầm, cho nên vội vàng giải thích: “Anh ta là đối tượng xem mắt họ hàng giới thiệu, nhưng mà tôi căn bản không đi gặp anh ta, chính anh ta tự mình tìm đến!”
Quan Tuyết nói xong thì hơi cau mày lại, lộ ra vẻ buồn rầu.
Khi về nhà ăn tết thì nàng đã giam mình trong phòng, cửa chính không ra cửa nhỏ không bước, còn bịt kín cả hai tai lại, cuối cùng cũng tránh né được chuyện xem mắt, sau này nàng lại được thăng chức làm tổng giám đốc thì cha mẹ nàng mới không lải nhải suốt ngày nữa.
Nhưng mà có một người họ hàng, hết lần này đến lần khác đều cầm ảnh của nàng để đi giới thiệu đối tượng, lại còn tiết lộ địa chỉ công ty của nàng cho người khác nữa.
Lần trước người này đã tìm đến cửa, mà nàng cũng đã từ chối rất rõ ràng rồi, nói rằng mình căn bản không muốn kết hôn, nhưng mà ai biết, người này căn bản không nghe lọt tai, nên vẫn cứ dây dưa với nàng, khiến cho nàng rất chán ghét.
“Hóa ra là đối tượng xem mắt!”
Diệp Mặc ồ một tiếng.
Hắn cũng hiểu cảm giác của Quan Tuyết, lúc trước hắn còn bị thúc giục đi xem mắt, huống chi là Quan Tuyết đã từng này tuổi rồi, cha mẹ không gây áp lực mới là lạ.
Diệp Mặc nghiêng người, tiến lại gần Quan Tuyết, nhỏ giọng hỏi: “Cô, không thích anh ta chút nào à?”
“Tất nhiên rồi!”
Quan Tuyết cũng tiến lại gần về phía Diệp Mặc, hai bờ môi bỏ căng mọng đã dán vào tai của Diệp Mặc, khi đóng mở còn phun ra những không khí ấm áp.
Trên người Quan Tuyết cũng có một mùi thơm ngào ngạt, trộn lẫn với mùi nước hoa nhài nhàn nhạt, khiến cho người ta say mê.
Cũng mê người giống như phong vận thành thục trên người nàng vậy.
Quan Tuyết đã từng ngửi rất nhiều mùi vị, cũng đã ngửi thấy rất nhiều mùi hương cơ thể của phụ nữ, nhưng làm cho hắn có ấn tượng sâu sắc thì không nhiều, mà mùi trên người Quan Tuyết cũng coi như là một loại thành thục và trang nhã nhất trong số đó.
“Hình như anh ta là giáo sư đại học thì phải, tôi cũng không rõ lắm, cũng không quan tâm lắm!”
“Tôi căn bản không muốn kết hôn, nên đừng giới thiệu cho tôi, phiền chết mất!”
Quan Tuyết nói nhỏ bên tai Diệp Mặc.
Trong lúc vô thức, nàng đã dán lại sát người Diệp Mặc, vai kề vai, mặt dán mặt, nhìn trông rất thân mật.
Người đàn ông ở cách đó không xa thấy thế thì cau mày lại, sắc mặt đã trầm xuống, rất khó coi.
Anh ta siết chặt nắm đấm, trong lòng tràn đầy ghen ghét.
Thế mà người phụ nữ này còn nói không muốn yêu đương, không muốn kết hôn! Đây chẳng phải là gạt người sao! Còn chẳng phải muốn tìm một người vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai sao!
Thật không ngờ cô ta lại là người như vậy!
Anh ta híp mắt lại, trong mắt lộ ra vài phần khinh bỉ.
Ngay từ đầu, khi nghe người ta giới thiệu thì anh ta cảm thấy người phụ nữ này hơn lớn tuổi, nhưng bù lại thì cực kỳ xinh đẹp, lại tươi ngon mọng nước, lại còn rất nhiều tiền, cộng thêm là một thân phận là tổng giảm đốc của tập đoàn nữa.
Theo những nghĩ người giới thiệu nói thì cô ta còn chưa yêu đương gì, khi đó anh ta còn cảm thấy người phụ nữ này rất thuần khiết, rất tốt.
Nhưng không ngờ, cô ta cũng thích đám tiểu thịt tươi trẻ tuổi đẹp trai này giống như những kẻ có tiền khác.
Đám tiểu thịt tươi này thì sao có thể thiếu phụ nữ được, khẳng định là thèm tiền của cô ta mà thôi.
Nhưng anh ta cũng không phát tác, mà trên mặt lại hiện ra nụ cười.
Anh ta cảm thấy loại tình cảm này sẽ không lâu dài, rất nhanh thôi cô ta sẽ chán ghét tên này, khi đó mình sẽ có cơ hội.
Anh ta nghĩ, có lẽ đây cũng không phải là chuyện xấu.
Nếu như cô ta thật sự băng thanh ngọc khiết thì sợ rằng rất khó tán tỉnh, còn cô ta đã là một người phụ nữ tùy tiện như vậy thì anh ta vẫn còn cơ hội, đến khi thành công, thì cơ thể của cô ta, tiền của cô ta, tất cả đều là của mình!
Ánh mắt của người đàn ông quét qua những đường cong uyển chuyển và bay bổng kia thì nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng anh ta đã nóng rực.
Anh ta đã có rất nhiều người phụ nữ, nhưng chưa có ai xinh đẹp và có dáng người đẹp như vậy cả.
Từ sau khi gặp người phụ nữ này thì anh ta đã bị mê mệt, thần hồn điên đảo.
Người đàn ông kia mỉm cười, rồi lại hỏi một câu: “Tiểu Tuyết, đến cùng thì anh ta là . . .?
Quan Tuyết cau mày, lạnh lùng quát: “Anh ấy là ai, thì cũng không liên quan gì đến anh!”