“Họ Phương, chúng tôi đã nói rất rõ với anh rồi, chị Quan tuyệt đối sẽ không thích anh, không có một chút cảm giác nào, Ok? Anh không phải gu của chị Quan! Cho nên, xin anh đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!” Tiểu Hồng cũng nói theo, thần sắc đã hơi tức giận.
Đúng là cô hơi buồn bực.
Rõ ràng đã từ chối anh ta rồi, thế mà anh ta còn quấn quít không buông, thật sự là khiến cho người ta chán ghét.
Hơn nữa, người này còn lớn hơn chị Quan mấy tuổi, đã nhiều tuổi như vậy mà còn chưa kết hôn, chắc chắn có vần đề, dáng dấp lại không có gì đặc biệt, còn không nhiều tiền bằng chị Quan, làm gì có chỗ nào xứng với chị Quan chứ!
Thật đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng!
Khóe mắt của Phương Trạch Vũ hơi giật giật, trong lòng hơi buồn bực nhưng anh ta vẫn không phát tác.
“Bây giờ không thích, không có nghĩa là sau này sẽ không thích! Tôi tin rằng, chỉ cần mình kiên trì thì nhất định có thể đánh động Tiểu Tuyết!” Phương Trạch Vũ cười tủm tỉm.
Tiểu Hồng lườm một cái, cười khẩy nói: “Bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không thích, vĩnh viễn không thích!”
To đầu rồi mà vẫn còn chơi thể loại si tình này à, ai mà tin chứ!
Loại người ba mấy tuổi mà vẫn chưa kết hon thì có ai không phải là kẻ già đời!
Còn giả vờ giả vịt cái gì, phi!
Quan Tuyết cũng cau mày lại, vẻ chán ghét trong mắt lại đậm hơn vài phần.
Nàng đã 32 tuổi rồi, cũng không phải là thiếu nữ chưa trải sự đời, nàng làm việc nhiều năm như vậy thì có loại đàn ông nào mà chưa từng thấy, có loại tán tỉnh nào mà chưa từng gặp chứ, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.
Người này cứ suốt ngày tủm tỉm, nhưng tâm cơ thì rất sâu đây!
Mấy lời nói kia lừa gạt mấy cô gái mười mấy 20 mới ra xã hội thì còn được, chứ ở trước mặt nàng thì đúng là trò cười!
Khóe miệng Diệp Mặc cũng hơi co quắp lại, hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Nếu như là thanh niên nói ra mấy câu như vậy thì sẽ lộ ra vẻ chân thành, nhưng một ông chú 35 36 tuổi nói ra thì đúng là hơi điêu.
Khuôn mặt của Phương Trạch Vũ co quắp lại, anh ta cảm thấy hơi xấu hổ và khó chịu.
“Vậy hôm nay, tôi không quấy rầy nữa, tôi về trước đây!”
Phương Trạch Vũ mỉm cười, ánh mắt thoáng qua Quan Tuyết rồi lại rơi vào trên người Diệp Mặc, anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, giống như muốn nhớ kỹ gương mặt này vậy.
Sau đó, anh ta quay người đi về phía xe của mình.
Là chiếc Land Rover!
Quan Tuyết lại cau mày lại, nàng cảm thấy rất phiền.
Hiển nhiên là người này vẫn không từ bỏ.
“Chúng ta đi thôi!”
Sau đó, nàng lại cất bước đi thẳng về phía trước.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn về phía chiếc xe một chút, rồi lại cất bước đi theo.
“Người này cũng thật là!” Vừa ngồi vào xe thì Tiểu Hồng đã mắng: “Chỉ bằng điều kiện của anh, thì coi như chị Quan mù mắt cũng sẽ không nhìn trúng anh ta!”
“Đừng nhắc đến anh ta nữa!” Quan Tuyết ngồi ở ghế sau, nàng hơi dịch chuyển bờ mông to lớn của mình để nhường chỗ cho Diệp Mặc, “Không cần để ý đến anh ta, tự anh ta sẽ bỏ cuộc thôi!”
Diệp Mặc ngồi vào xe, cười nói: “Cô rất có kinh nghiệm nhỉ!”
“Cũng không phải!” Quan Tuyết hơi giật mình rồi lại mỉm cười.
Với dung mạo và thân phận của nàng thì đúng là có rất nhiều người theo đuổi, tán tỉnh, từ chối nhiều lần thì tự nhiên sẽ có kinh nghiệm thôi, nhưng cũng không thể nói như vậy trước mặt cậu em trai này.
“Tiểu Hồng, đi thôi!”
Quan Tuyết vỗ vỗ vào ghế trước.
Tiểu Hồng quay người lại hỏi: “Chủ tịch Diệp, nhà ngài ở đâu?”
“Tôi không về nhà, đưa tôi đến phòng làm việc đi!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi báo địa chỉ phòng làm việc của mình.
Tiểu Hồng nghe thấy thế thì hơi buồn bực, thầm nói: “Sao lại ở phòng làm việc chứ?”
Quan Tuyết cũng hơi giật mình, chẳng qua là khi nghĩ đến chuyện mẹ của bọn nhỏ ở Đế Kinh chứ không ở đây thì bừng tỉnh.
Chiếc xe chậm rãi rời đi, khoảng tầm 20 phút sau, chiếc xe đã đến cửa phòng làm việc.
“Chủ tịch Diệp! Gặp lại sau!”
Quan Tuyết vẫy tay chào.
“Chủ tịch Diệp ở nơi này á?”
Tiểu Hồng nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi gương mặt hiện lên vẻ khó tin.
Chủ tịch Diệp có bao nhiêu tiền chứ!
Thế mà lại ở một nơi bình thường như vậy, chuyện này khiến cho cô cảm thấy rất khó tin.
“Anh ta không giống những kẻ có tiền khác!”
Quan Tuyết tựa vào bên cửa sổ, tay chống cằm, nhìn bóng người ở bên ngoài rồi mỉm cười.
“Đúng thế! Em chưa bao giờ thấy kẻ có tiền nào đẹp trai và có tài hoa như vậy!” Tiểu Hồng hơi giật mnhf rồi cười nói, trên mặt lộ ra vẻ kích động và sùng bái.
Cô chính là fan cuồng của chủ tịch Diệp!
“Đi thôi!”
Khi nhìn thấy người đã vào nhà thì Quan Tuyết mới ra hiệu Tiểu Hồng lái xe.
Chiếc xe khởi động, rất nhanh đã mất hút.
Diệp Mặc vào nhà, rồi nhận hai đứa bé ở trong tay dì Vân.
Hắn tắm rửa rồi dỗ hai đứa bé đi ngủ, sau đó hắn mới đi tắm, rồi nhận điện thoại của Ngọc Tình.
Khi Ngọc Tình cúp máy thì đã là mười một rưỡi, Diệp Mặc thấy không có chuyện gì thì mở live stream.
Mãi cho đến hai giờ sáng thì hắn lại chơi cờ, vào xem thị trường chứng khoán, một đêm cứ thế trôi qua.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc ngủ dậy thì thu dọn một chút, sau đó lái xe đưa hai đứa bé đi về nhà.
Hắn chuẩn bị về thăm nhà, thăm cha mẹ và ông bà một chút.