Mười hai giờ hơn.
Chiếc xe lái vào Ngọc Long Loan, rồi dừng lại chiếc cổng căn biệt thự số 15.
“Tiểu Mặc!”
Mẹ Diệp đã chờ ở cửa, vừa nhìn thấy xe thì lập tức đi ra đón.
“Để bà nội ôm một cái nào! Ai ui! Lại nặng hơn rồi!”
Mẹ Diệp hôm hai đứa bé vào trong ngực, miệng cười không khép lại được.
Con trai đã hai tháng không về nhà rồi, khiến cho bà nhớ hai đứa bé chết mất.
“Cha đâu rồi mẹ?”
Diệp Mặc nhìn bốn phía trong nhà vẫn không thấy cha mình đâu thì hỏi: “Cha lại đi câu cá rồi ạ?”
Cha cũng không có sở thích gì khác ngoài đi câu cá, nên bình thường rảnh rỗi thì đều đi câu.
“Không phải, có người gọi ông ấy đi ăn cơm rồi!”
Mẹ Diệp cau mày một cái, giống như có chút không vui.
“Ai thế ạ?” Diệp Mặc hơi kinh ngạc.
“Là mấy người trong xưởng trước kia, nhưng cũng không phải là người tốt lành gì, chỉ biết bắt nạt người đàng hoàng như cha con thôi! Lần trước bọn họ gọi cha con đi ăn cơm, rồi bắt ông ấy thanh toán, còn nói sau này sẽ trả, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa trả, mẹ đã bảo ông ấy không đi nữa rồi, đám người đó cũng chẳng tốt lành gì.”
“Ngày xưa bọn họ có thèm để ý đến cha con đâu, bây giờ nghe nói cha con có tiền, liền bắt đầu xưng anh gọi em, đúng là đám người vô sỉ!”
“Cha con là người đàng hoàng, da mặt mỏng, người ta vừa đến cửa thì đã đi theo rồi.”
Diệp Mặc ngồi xuống, rồi nói với vẻ giận dữ.
Diệp Mặc nghe xong thì hơi cau mày lại.
“Lần trước ăn hết bao nhiêu vậy mẹ?”
“Hơn 50 nghìn!” Mẹ Diệp nói với vẻ đau lòng.
Mặc dù bây giờ con trai có tiền, nhưng cả đời bà đã kham khổ quen rồi, cho nên bây giờ vẫn rất tiết kiếm, 50 nghìn cũng làm một khoản tiền lớn trong mắt của bà, ngày xưa phải kiếm rất lâu mới kiếm được 50 nghìn.
Diệp Mặc chậc chậc lưỡi.
Tuy rằng không nhiều, nhưng mà, đây chẳng phải là coi thường cha sao!
Ăn một bữa cơm 50 nghìn ở huyện thành nhỏ này thì đúng là giá trên trời! Lại còn để cha trả hết thì chẳng phải muốn bắt nạt và chiếm lợi lộc sao!
“Kiểu gì hôm nay bọn họ cũng lại kiếm cớ để cha con thanh toàn, không biết lại ăn mất bao nhiêu tiền đây!” Mẹ Diệp thở dài, bà cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Chính Hoa là một người đàng hoàng, cần cù chăm chỉ, da mặt cũng mỏng, tính cách như vậy đúng là rất tốt, bà cũng nhìn trúng điểm này của ông nên mới gả cho ông, có điều, tính cách này rất dễ chịu thua thiệt.
“Mẹ! Chỉ mấy chục nghìn thôi, không sao đâu!”
Diệp Mặc mỉm cười, khuyên nhủ: “Mẹ cũng không cần để ý quá làm gì!”
Mẹ Diệp lắc đầu nói: “Tiền là chuyện nhỏ, nhưng mẹ không thích cha con bị người khác coi thường.”
Bà chỉ hơi đau lòng tiền mà thôi, bây giờ con trai kiếm được rất nhiều tiền, trước đã vừa kiếm được mấy tỷ, mỗi ngày live stream cũng kiếm được rất nhiều, nghe nói làm trang phục quần áo cũng kiếm được rất nhiều, cho nên bà cũng không quan tâm tiền như trước nữa.
“Đùng rồi, nhà máy trang phục của con sao rồi?” Bà vừa nhớ đến chuyện này thì hỏi luôn.
“Cũng không tệ. . .”
Diệp Mặc giới thiệu sơ lược một chút.
Sau khi Mẹ Diệp nghe xong thì hơi ngẩn ngơ.
Trước đó, con trai chỉ nói với bà rằng công việc kinh doanh khá lớn, bà cảm thấy chỉ là mức độ bình thường thôi, vì dù sao cũng vừa mới bắt đầu nên quy mô không thể quá lớn được, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này!
Hiện giờ đã có mười mấy công xưởng, ngạch tiêu thụ hàng ngày là mấy trăm triệu, chuyện này khiến cho bà hoàn toàn khó có thể tin!
Công xưởng Chính Hoa làm ngày xưa cũng chỉ có 100 200 triệu một năm thôi!
“Tốt lắm!”
Giây lát sau, bà lấy lại tinh thần, rồi nở nụ cười, vẻ mặt của bà đầy kích động và hồng hào.
Con trai phát triển tốt như vậy thì tất nhiên bà sẽ vui vẻ và tự hào rồi.
Tuy rằng con trai cũng kiếm tiền, nhưng mà idol trên mạng với streamer gì gì đó làm sao dễ nghe và phong quang bằng ông chủ lớn chứ.
Sau khi vui mừng một trận, thì Mẹ Diệp lại hỏi: “Con về từ bao giờ thế? Hiện giờ. . .Ngọc Tình sao rồi?”
Bà cực kỳ yêu thích cô con dâu Ngọc Tình này, hai tháng chưa gặp nên bà cũng hơi nhớ con bé, tuy rằng bà có thể nhìn thấy trên tivi nhưng hoàn toàn khác với gặp mặt trực tiếp.
“Cô ấy rất tốt ạ, công việc rất thuận lợi, thân thể cũng tốt! Con mới về bên này được ba hôm thôi.” Diệp Mặc cười nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Mẹ Diệp cười vui mừng: “Đúng rồi, con có đói không? Trong nhà vẫn còn ít sủi cảo, mẹ đi làm cho con nhé?”
“Không cần đâu, con ăn ở trên đường rồi, bọn nhỏ cũng uống sữa rồi.” Diệp Mặc chỉ vào hai đứa bé rồi lại nói: “Ông bà nội đâu rồi ạ? Trong phòng ngủ ạ?”
“Ông bà con đi về thôn chơi rồi!” Mẹ Diệp cười nói: “Đôi khi nhàm chán thì ông bà con sẽ về thôn chơi một chút, vậy cũng tốt mà.”
Hàn huyên thêm một lúc, thì Diệp Mặc mới lấy hành lý vào nhà để sửa sang.
“Còn chưa về cơ à!”
Sau khi Diệp Mặc sửa sang xong, thì vẫn chưa thấy cha về, hắn nhìn đồng hồ một chút rồi nói: “Mẹ, cha ăn cơm ở đâu vậy, để còn đi qua xem một chút, nhân tiện đón cha về luôn.”
“Khách sạn Ngọc Tường!” Mẹ Diệp nói: “Tranh thủ thời gian đón cha con về đi! Đừng để ông ấy uống say!”
“Vâng!”
Diệp Mặc lên tiếng, rồi tranh thủ thời gian đi ra ngoài.