Khi Diệp Mặc đến cửa khách sạn thì gọi điện thoại cho cha mình để hỏi số phòng.
Diệp Mặc vừa ra khỏi thang máy thì đã nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ ở trong một phòng cách đó không xa, dường như bọn họ đang chơi oẳn tù tì.
Hắn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong có rất nhiều người, chắc phải mười mấy người, tất cả đều là đàn ông trung niên hơn 40 50 tuổi, Diệp Mặc liếc mắt nhìn một chút, thì nhận ra mấy người trong số đó, họ đều là người trong công xưởng của cha.
Trong đó có một người mà hắn có ân tượng khá sâu, chính là Phương Học Dân.
Đợt trước cũng đã gặp người này ở trước cổng khu biệt thự Ngọc Long Loan.
“Người kia là ai thế?”
Rất nhiều người trong phòng nhìn thấy Diệp Mặc đi vào thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phương Học Dân kia thì hơi giật mình, sau đó nhỏ giọng hô một câu: “Là con trai của Chính Hoa! Tiểu Mặc!”
“Tiểu Mặc à!” Tôi không nhận ra luôn đấy!”
“Đúng là không nhận ra thật!”
Mọi người trên bàn rượu đều hơi giật mình, sau đó thì ánh mắt của bọn họ hơi nóng lên.
Bây giờ Chính Hoa có thể ở biệt thự Ngọc Long Loan, có nhiều tiền như vậy đều là dựa vào đứa con trai này, nghe nói đứa con trai này của Chính Hoa làm cái gì gì đó ở trên internet, còn kiếm được rất nhiều tiền.
“Tiểu Mặc, chú là chú Vĩnh Quý của cháu đây! Cháu còn nhớ không?”
Một người đàn ông khoảng 50 đứng lên, trên người ông ta mặc một chiếc áo Polo, cơ thể rất mập mạp, cái bụng thì tròn vo, khuôn mặt thì đầy mỡ, ông ta lộ ra nụ cười nhiệt tình với Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua người này một chút, hắn cũng hơi có ấn tượng.
Hình như đã gặp qua, nhưng mà không thân.
Hắn còn nhớ mang máng rằng, người này có chức vị khá cao trong xưởng, ngày xưa cũng không có quan hệ gì với cha, thế mà bây giờ lại nhiệt tình như vậy.
“Tiểu Mặc, chú là chú Phương, đợt tết còn qua nhà cháu ngồi chơi, chắc cháu vẫn nhớ đúng không! Ngày xưa nhà chú cũng thường xuyên qua nhà cháu chơi.” Phương Học Dân cũng đứng lên, cười nói rất nhiệt tình.
Người trẻ tuổi này rất lợi hại đấy!
Lần trước ông ta còn nhìn thấy ông chủ Trầm ở nhà Chính Hoa, chứng tỏ vị này có các mối quan hệ rất ghê gớm.
Có lẽ có thể dựa vào mối quan hệ ngày xưa để trèo lên gia đình này, sau này cũng có thể thơm lây, có thể vay tiền, hoặc quan hệ làm ăn cũng sẽ thuận tiện hơn.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Phương Học Dân một chút, rồi hơi gật đầu, biểu cảm của hắn hơi lãnh đạm.
Hắn cũng không có ấn tượng tốt với Phương Học Dân này lắm.
Tuy rằng ngày xưa hai gia đình khá thân thiết, nhưng đó là ngày xưa, còn bây giờ hai nhà đã không qua lại rồi.
“Cha!”
Diệp Mặc trực tiếp đi đến bên cạnh cha mình.
“Con về rồi à!” Cha Diệp quay người lại cười nói một tiếng.
Dường như ông uống hơi nhiều, nên đã có vài phần men say.
“Cha uống bao nhiêu rồi?”
Diệp Mặc nhìn thấy trước mặt cha mình còn một chai Mao Đài.
Cha Diệp khoát tay, cười nói: “Cha vẫn chưa say mà!”
“Đúng thế! Tửu lượng của Chính Hoa rất tốt, vẫn chưa say đâu! Lại uống thêm một chai nữa cũng không say được!” Có người ở bên cạnh cười nói.
“Tiểu Mặc, nào nào, rất lâu không gặp cháu rồi, cháu cũng uống vài chén thôi!” Tiền Vĩnh Quý cười ha ha, rồi rót đầy rượu vào một chén không, sau đó đưa qua.
Khi đến gần thì ông ta đánh giá người thanh niên trước mặt này một phen, trong mắt liền hiện lên vẻ sợ hãi thán phục.
Ngày xưa, ông ta căn bản không có ấn tượng gì với đứa con trai này của Chính Hoa, thậm chí ông ta cũng không thân thiết với Chính Hoa này lắm, trong ấn tượng của ông ta thì Chính Hoa là một người đàng hoàng, nhưng không biết nịnh bợ.
Cần cù chăm chỉ bao nhiêu năm mà mới lên được chức quản lý nhỏ của phân xưởng nhỏ.
Khi đó, ông ta nào thèm để mắt đến người như vậy, nào ngờ một người như vậy lại bỗng nhiên phát tài, còn sống trong khu biệt thự Ngọc Long Loan tốt nhất trong huyện, khi ông ta nghe Phương Học Dân nói thế thì còn không tin lắm.
Sau khi hỏi vài người thì ông ta mới biết, thì ra là đứa con trai này của Chính Hoa đã phát tài.
Đáy lòng Tiền Vĩnh Quý cực kỳ hâm mộ và ghen ghét, sau đó thì lại nổi tâm tư kết bạn.
Diệp Chính Hoa này là một người rất trung thực, loại người này rất dễ nắm bắt để vay tiền, hoặc là chiếm chút lợi lộc, rất dễ dàng vơ vét chất béo.
Đứa con trai này của ông ta đẹp trai thật!
Thảo nào có thể kiếm nhiều tiền từ trên internet!
Chẳng quá là, tuổi tác vẫn hơi non một chút, loại trẻ ranh này cũng rất dễ dụ dỗ! Có lẽ cũng ngu như cha nó mà thôi!
Nhưng một giây sau, sắc mặt đã Tiền Vĩnh Quý cứng đờ.
Bởi vì người trẻ tuổi kia hơi cau mày, rồi dùng ánh mắt lạnh như băng dò xét ông ta, khoảnh khắc đó, đã khiến đáy lòng ông ta hơi run rẩy.
“Không cần! Tôi lái xe đến đây!”
Diệp Mặc mở miệng nói thì âm thanh cũng lạnh như băng.
Tiền Vĩnh Quý cầm chén rượu cứng đờ tại chỗ, tâm thần cũng hơi hoảng hốt.
Trong nháy mắt vừa rồi thì ông ta đã hơi chấn động.
Sau đó, ông ta lại cười tự giễu, ông ta cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, thế mà mình lại bị loại trẻ ranh vừa ra xã hội này chỉ biết phô trương thanh thế này hù dọa, thật sự là mất mặt!