Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 634 - Chương 634: Tiền Vĩnh Quý: Cũng Không Có Gì Đặc Biệt!

Chương 634: Tiền Vĩnh Quý: Cũng không có gì đặc biệt! Chương 634: Tiền Vĩnh Quý: Cũng không có gì đặc biệt!

Tiền Vĩnh Quý nhếch miệng cười một tiếng, rồi lại bĩnh tĩnh nói: “Ấy! Không có việc gì, gọi lái thuê là được rồi, giờ này bên dưới có rất nhiều người lái thuê!”

Ông ta nói xong thì đưa chén rượu đến trước mặt Diệp Mặc.

“Tiểu Mặc, cháu mà không uống chén rượu này thì là không nể mặt chú Vĩnh Quý rồi!” Tiền Vĩnh Quý lại cười nói rất nhiệt tình.

“Tiểu Mặc, uống một chén thôi mà! Quá đơn giản!” Phương Học Dân kia cũng hùa theo: “Coi như là uống hộ cha cháu vậy!”

“Đúng đúng! Uống một chén thôi!”

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu hùa theo.

“Tôi đã nói rồi, không uống!”

Diệp Mặc lạnh lùng quát lên, rồi lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người xung quanh.

Chốc lát, tiếng ồn ào ở bốn phía đã im bặt, sắc mặt của mọi người cũng cứng đờ, đều trở nên hơi mất tự nhiên.

Không ít người còn nhướn mày lên, cảm thấy hơi khó chịu.

Đứa con trai này của Chính Hoa thật không biết đối nhân xử thế!

Uống một chén rượu thì có sao chứ?

Cũng có gì to tát đâu!

Bày ra bộ mặt thối kia để làm gì? Là xem thường đám người bọn họ sao?

Chẳng phải là may mắn nên mới kiếm được ít tiền thôi sao!

Không ít người đã thầm mắng trong lòng.

Tiền Vĩnh Quý kia cũng hơi ngẩn người, gương mặt mập mạp của ông ta đã hơi đỏ lên vì xấu hổ.

Nói thế nào thì ông ta cũng là bậc cha chú! Người trẻ tuổi này cũng quá cuồng vọng rồi! Thật sự cho rằng có chút tiền thì ngon sao!

Tiền Vĩnh Quý cắn răng một cái, ông ta vẫn cố nén để không phát tác.

“Chính Hoa, đứa con trai này của ông. . .”

Tiền Vĩnh Quý hít một hơi thật sau, để đè lửa giận trong lòng xuống, rồi nhìn về phía Diệp Chính Hoa đang ngồi.

“Ah ah! Để tôi uống chén này! Nó đã nói là lái xe đến rồi thì cũng đừng ép nó nữa.”

Thật ra thì Cha Diệp vẫn chưa say, ý thức ông vẫn thanh tỉnh, ông vội vàng đứng lên để giảng hòa, sau đó lại cầm chén rượu trong tay Tiền Vĩnh Quý, rồi ngửa cổ uống hết.

Lúc này sắc mặt của Tiền Vĩnh Quý mới dễ coi hơn một chút.

“Vậy. . . hôm nay chỉ uống đến đây thôi nhé! Tôi về trước đây!” Cha Diệp đặt chén rượu xuống rồi nói.

“Chính Hoa, vẫn sớm mà đã về rồi à?”

Mọi người đều hơi giật mình.

Vẫn còn rất nhiều rượu ở trên bàn mà!

“Tôi phải đi rồi! Con trai đã phải đến đón rồi này!” Cha Diệp cười nói.

“Chính Hoa, vậy. . . hóa đơn. . .”

Tiền Vĩnh Quý nhìn thoáng qua Diệp Mặc, thần sắc đã trở nên hơi khác thường.

Bọn họ còn đang định sau khi ăn uống say sưa thì lại kiếm cớ, rồi để Chính Hoa trả tiền, dù sao bây giờ ông ta có tiền, da mặt lại mỏng, cho nên bảo ông ta trả tiền rất dễ.

Nhưng bây giờ, có đứa con trai này ở đây thì có lẽ là không ổn rồi.

“Lần trước tôi đã thanh toàn rồi mà?” Cha Diệp hơi giật mình.

Lúc này, tất cả mọi người đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sắc mặt của mọi người đều hơi khác thường.

Bọn họ đã gọi mười mấy chai Mao Đài, chỉ riêng tiền rượu cũng đã mấy chục nghìn rồi, thật sự chia ra thì mỗi người cũng phải hơn 1 nghìn, bọn họ làm gì có nhiều tiền như vậy chứ!

Bọn họ đều nghĩ rằng Chính Hoa sẽ trả tiền cho nên mới đến.

“Chuyện này. . .”

Giọng điệu của Tiền Vĩnh Quý hơi ấp úng.

Ông ta cũng không có tiền!

“Chính Hoa. . .”

Môi Tiền Vĩnh Quý hơi nhúc nhích, ông ta định mở miệng để lừa gạt Diệp Chính Hoa trả tiền trước đã rồi tính sau.

Đúng lúc này, Diệp Mặc đã mở miệng: “Tôi sẽ thanh toán!”

Mọi người nghe thấy thế thì đều hơi giật mình, sắc mặt đều hơi kinh ngạc, bọn họ không ngờ đứa con trai này của Diệp Chính Hoa sẽ chủ động đứng ra thanh toán.

“Vậy . . . vậy thì tốt rồi!”

Tiền Vĩnh Quý cười ha ha một tiếng, trên mặt lại lộ ra vẻ nhiệt tình một lần nữa.

“Chính Hoa, tôi tiễn hai người ra ngoài nhé!”

Tiền Vĩnh Quý vẫn chưa yên lòng, cho nên muốn đi ra ngoài nhìn hai cha con nhà này tính tiền xong mới quay lại.

“Cha! Mình đi thôi!”

Diệp Mặc cũng không nhìn Tiền Vĩnh Quý, mà hô lên một tiếng rồi đi ra ngoài.

Cha Diệp đuổi theo sau.

Diệp Mặc đi đến quầy tiếp tân để thanh toán, rồi cùng Cha Diệp đi vào thang máy.

“Chính Hoa, đi thong thả nhé!”

Tiền Vĩnh Quý tiễn hai người đến cửa thang máy, còn vẫy tay chào rất nhiệt tình.

Đến khi thang máy đi xuống, thì nụ cười trên mặt ông ta đã không còn, mà trở nên âm trầm, lại còn bĩu môi một cái rồi bật cười thành tiếng.

Đứa con trai này của Diệp Chính Hoa cũng chẳng có gì đặc biệt!

Ban đầu còn giả vờ rất cuồng vọng, rất kiêu ngạo, luôn luôn xem thường đám cha chú như ông ta, nhưng về sau vẫn phải ngoan ngoãn thanh toán, xem ra cũng ngu xuẩn như Diệp Chính Hoa, cũng cực kỳ dễ lừa!

Sau khi trở lại phòng, thì Tiền Vĩnh Quý cười ha ha một tiếng, gương mặt hiện lên vẻ giễu cợt.

“Yên tâm đi, bọn họ thanh toán rồi! Thằng nhãi kia thanh toán rất nhanh! Có lẽ là không muốn cha nó mất mặt, đúng là đứa con hiếu thảo!”

“Thằng nhãi kia còn giả vờ phách lối nữa chứ! Vừa nhìn đã khiến người ta khó chịu rồi!”

“Đúng thế! Chỉ có ít tiền mà thôi! Xem thường ai chứ!”

“Được rồi, đừng nhắc đến bọn họ nữa! Uống rượu, uống rượu!

Mọi người mắng một trận, rồi lại bắt đầu vui vẻ uống rượu, bầu không khí trong phòng còn nhiệt liệt hơn lúc trước.

Bình Luận (0)
Comment