Hai cha con lên xe, Cha Diệp hơi chột dạ, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.
“TIểu Mặc, cha. . .”
Ông cảm thấy hơi ngại, cảm thấy mình mất thể diện trước mặt con trai mình.
Lần trước ông đã mất 50 nghìn mà vẫn chưa cầm về được, lần này lại mất thêm 70 nghìn, cộng lại đã hơn 100 nghìn rồi, bây giờ nghĩ một chút là thấy đau lòng.
“Cha cũng đã định từ chối rồi, nhưng bọn họ lại đến tận cửa để kéo cha đi, thật sự không chịu nổi, với lại, cha nghĩ bọn họ cũng là người quen biết trong xưởng, cũng có chút tình cảm, cho nên mới đi.” Cha Diệp cười khổ.
“Cha, không có chuyện gì đâu!”
Diệp Mặc ngồi ở vị trí lái mỉm cười với ông.
Hắn cũng hiểu tính tình của cha mình.
Diệp Mặc khởi động xe, rồi lái xe ngoài.
Một lúc sau, đã về đến nhà.
Sau khi Mẹ Diệp nghe xong thì hô lên một tiếng: “Hơn 70 nghìn cơ á!”
Cha Diệp chỉ biết cúi đầu chứ không dám lên tiếng.
“Mẹ, con thanh toán rồi, không sao đâu!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Con…” Mẹ Diệp vẫn không cam lòng, nên hung hăng trừng mắt về phía Cha Diệp: “Ông nhớ kỹ một chút, lần sau đừng cho bọn họ vào cửa nữa! Chẳng lẽ ông không rõ đám người đó loại người gì sao? Còn cả Phương Học Dân kia nữa, người này cũng thật là, không ngờ ông ta cũng chơi với đám người này.”
“A!” Cha Diệp lên tiếng.
“May cho ông là hôm nay tôi vui vẻ nên không so đo với ông! Con trai trở về là một chuyện vui, cộng thêm việc công ty trang phục của nó phát triển rất tốt nữa, bây giờ đã có mười mấy công xưởng rồi.”
Mẹ Diệp nói xong thì thần sắc đã trở nên vui vẻ trở lại.
Chút chuyện không vui vừa rồi đã bị bà vứt ra khỏi đầu rồi.
“Thật. . .thật à?”
Cha Diệp nghe thấy thế cũng giật mình.
“Đương nhiên! Tôi lừa ông làm gì! Ông mau đi thay quần áo đi, người ông toàn mùi rượu thì đừng chạm vào bọn nhỏ, thay xong thì ông đi mua thức ăn đi, tối nay phải làm thêm vài món.” Mẹ Diệp ngửi thấy mùi rượu trên người Cha Diệp thì quở trách.
“Ah! Được được!”
Cha Diệp vội vàng đi vào phòng, rửa mặt thay quần áo xong thì mới đi ra ôm hai đứa bé.
Hai giờ hơn, Diệp Mặc và Cha Diệp đi ra ngoài mua đồ ăn.
Trên dường đi, Diệp Mặc hỏi về tình trạng nhà máy cũ của Cha Diệp, còn hỏi cả ông chủ ở đó nữa.
Sau khi trở về, Diệp Mặc đi vào bếp làm cơm, chờ ông bà nội trở về thì cả nhà ăn cơm.
Sau khi giúp đỡ thu dọn nhà bếp, Diệp Mặc lấy ra đi gặp bạn để ra ngoài.
Tám giờ sáng ngày hôm sau.
Nhà máy máy móc Thiên Vũ.
Một chiếc xe Mercedes đi vào trong cổng, rồi dừng lại trước một tòa ký túc xá.
Một người đàn ông mập mạp khoảng 50 tuổi bước xuống xe.
Ông ta kẹp cặp công văn dưới nách rồi đóng cửa xe lại, sau đó nghênh ngang đi vào bên trong.
“Quản lý Tiền!”
Có người nhìn thấy ông ta thì chào hỏi một tiếng.
Tiền Vĩnh Quý mỉm cười, gật đầu ra hiệu, ông ta vừa ngâm nga một ca khúc vừa đi vào trong.
Tiền Vĩnh Quý là quản lý một bộ môn khá quan trọng, cũng coi như là một lãnh đạo nhỏ ở trong xưởng, ai nhìn thấy ông ta cũng phải khách khí, cũng rất có mặt mũi, hơn nữa, ông ta còn được ông chủ tin tưởng, cũng được coi là một trong những nhân viên lâu năm của nhà máy.
Công việc của ông ta bây giờ cũng rất nhẹ nhàng, buổi sáng đến phòng làm việc ngồi, giữa trưa thì đi ăn cơm, còn công việc thì đã có cấp dưới làm rồi.
Buối chiều cũng giống như vậy, cơm nước xong xuôi thì ngồi thêm hai ba tiếng nữa, chưa đến năm giờ thì đã có thể tan ca đi ăn cơm, buổi tối thì thì hát hò, mát xa, cuộc sống cực kỳ thoải mái.
“A. . .! Học Dân!”
Khi Tiền Vĩnh Quý đi vào thì nhìn thấy Phương Học Dân đang đi xuống.
Luận chức vị, thì hai người đều là quản lý của một bộ môn, nhưng địa vị của hai người lại không giống nhau, Tiền Vĩnh Quý đã là quản lý từ lâu nên cao hơn một chút, còn Phương Học Dân này chỉ mới bò lên được vài năm.
Người này cũng rất thông minh, biết tặng quà, tâm tư cũng linh hoạt, toàn hoàn khác với Diệp Chính Hoa kia.
Diệp Chính Hoa kia quá thành thật, quá ngu, nghe nói Diệp Chính Hoa và Phương Học Dân gia nhập nhà máy cùng một thời kỳ, nhưng Diệp Chính Hoa lăn lộn nhiều năm như vậy mà chỉ leo lên được quản lý nhỏ của phân xưởng, còn người này đã là quản lý bộ môn rồi.
Hai người chênh lệch quá xa.
Nhưng mà, thế sự lại khó lường!
Ai có thể ngờ được, Diệp Chính Hoa kia không tốt, thì con trai của ông ta lại rất tốt, hiện giờ đã phát tài khiến cho Tiền Vĩnh Quý cực kỳ đỏ mắt.
“A!”
Phương Học Dân nhìn thấy Tiền Vĩnh Quý cũng dừng bước chân.
Tiền Vĩnh Quý cười nói: “Cậu em Phương này, hôm qua về nhà không nôn chứ! Có khó chịu không!”
Hôm qua, bọn họ uống hết sạch rượu rồi mới tản đi, khi ra về thì hình như Phương Học Dân hơi say.
“Không không! Mao Đài cơ mà, làm sao đau đầu giống như các loại rượu khác được!” Phương Học Dân lắc đầu cười nói.
“Mao Đài đúng là rượu ngon đấy!”
Tiền Vĩnh Quý cũng cười, rồi lại chậc lưỡi.
Ông ta cũng khá thèm rượu này, nhưng mà lại quá đắt, ngày xưa đi mời khách khứa được nhà máy thanh toán thì còn dám uống nhiều một chút, nhưng mấy năm gần đây trong xưởng cắt giảm chi phí, cho nên ông ta cũng không dám uống.