Tiền Vĩnh Quý suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi nào rảnh thì lại tìm Chính Hoa đi uống rượu thôi!”
Phương Học Dân nhướn mày, rồi nói: “Để mấy hôm nữa đi! Con trai của ông ấy về nên chắc là không gọi được đâu!”
Tuy rằng hôm qua con trai của Chính Hoa đã thanh toán rất sảng khoái, nhưng đó chỉ là không muốn Chính Hoa mất mặt thôi, bây giờ mà gọi thì chỉ sợ không được.
“Ah! Không có chuyện gì đâu, đứa con của ông ta cũng chẳng có gì đặc biệt cả, nhìn trông có vẻ rất hung hăng nhưng cũng chỉ là một thằng nhãi non nớt thôi, với lại, cậu ta chỉ là một đứa con trai, làm sao quản được cha mình chứ?”
Tiền Vĩnh Quý bĩu môi, rồi lại bật cười thành tiếng.
Theo ông ta, thì đứa con trai của Diệp Chính Hoa không biết đối nhân xử thế, cũng không tốt lắm, chỉ là may mắn nên mới kiếm được ít tiền ở trên internet thôi, sau này chắc cũng không có tiền đồ gì.
“Hay là. . .ngày mai đi! Ngày mai lại đến mời Chính Hoa, nhất định phải kéo ông ta kia cùng!”
“Cũng được!” Phương Học Dân hơi do dự một chút rồi cũng gật đầu.
Tiền Vĩnh Quý nói cũng đúng, đúng là con trai không quản được cha.
“Vậy quyết định như thế nhé!”
Tiền Vĩnh Quý vỗ vai Phương Học Dân một cái, rồi cười ha ha một tiếng, ông ta chuẩn bị đi vào trong.
Phương Học Dân cũng mỉm cười, cầm cặp công văn đi xuống, đúng lúc này, ánh mắt của ông ta nhìn về phía trước thì hơi đọng lại, bước chân cũng dừng lại tại chỗ.
“Cậu em Phương, có chuyện gì thế?” Tiền Vĩnh Quý vừa tiến lên một bước thì thấy Phương Học Dân đứng hình tại chỗ, lập tức quay sang hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Tại sao. . .cậu tạ là đến đây?”
Phương Học Dân nhìn ra bên ngoài, miệng lẩm bẩm một câu, mặt mũi ông ta tràn đầy mê mang và nghi hoặc.
Bên ngoài có một người thanh niên đang bước về phía này, người thanh niên này có dáng người thẳng táp và gương mặt vô cùng đẹp trai, đây chẳng phải là đứa con trai của Diệp Chính Hoa thì là ai!
Thế nhưng mà, vì sao con trai của Chính Hoa lại xuất hiện ở đây?
Chính Hoa đã nghỉ việc từ lâu rồi mà!
“Kia là. . .”
Một giây sau, dường như Phương Học Dân đã nhìn thấy điều gì đó rất khó tin, cho nên hay mắt ông ta trợn trừng lên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và chấn động đến cực điểm.
Cả người ông ta đều dại ra, cứ đứng ngơ ngác nhìn đoàn người đang đi vào.
“Cậu em Phương, cậu. . .”
Sắc mặt của Tiền Vĩnh Quý lại càng kinh ngạc hơn vài phần.
Lúc này, ông ta mới chú ý đến đoàn người đang đi vào.
Một giây sau, cơ thể ông ta chấn động như bị sét đánh.
Khuôn mặt mập mạp lập tức ngốc trệ.
Người kia, chẳng phải là con trai của Diệp Chính Hoa sao!
Thế nhưng mà, tại sao cậu ta lại đến đây?
Sau đó, tâm thần của ông ta lập tức chấn động khi nhìn về phía sau, đôi mắt trợn tròn của ông ta tràn đầy vẻ không thể tin nỏi.
Người đi sau lưng con trai của Diệp Chính Hoa chính là tổng giám đốc Chu!
Cũng chính là ông chủ của nhà máy bọn họ!
Giờ phút này, tổng giám đốc Chu đang đi theo sau lưng con trai Diệp Chính Hoa, trên mặt lộ ra vẻ rất nhiệt tình, thậm chí còn hơi nịnh nọt.
Điều này, không thể nào đâu!
Tiền Vĩnh Quý nhất thời ngẩn người tại chỗ, ông ta hoàn toàn không dám tin vào hai mắt mình.
Tuy rằng con trai của Diệp Chính Hoa có ít tiền, nhưng mà khẳng định tổng giám đốc Chu nhiều tiền hơn, tổng giám đốc Chu cũng phải có mấy trăm triệu thì làm sao có thể khách khí với thằng nhãi kia như vậy?
Theo Tiền Vĩnh Quý thì chuyện này cực kỳ hoang đường!
Còn có mấy người đi theo sau lưng hai hai người, trên mặt mọi người đều mang nụ cười nhiệt tình.
“Tổng giám đốc Chu. . .”
Phương Học Dân cũng đã tỉnh táo lại, rồi cũng bật thốt lên một câu, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Trái lại thì ông ta hiểu vì sao tổng giám đốc Chu lại khách khí với người trẻ tuổi kia như vậy, bởi vì ông chủ Trầm đang đi ở phía sau, người trẻ tuổi này và ông chủ Trầm có quan hệ rất tốt, nhưng mà ông ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao người trẻ tuổi này lại xuất hiện ở đây?
“Quản lý Phương!” Tổng giám đốc Chu ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Sau này, tôi đã không phải tổng giám đốc Chu của các anh nữa rồi!”
“Là. . . là sao?
Hai người Tiền Vĩnh Quý và Phương Học Dân đều hơi giật mình, sau đó lại mờ mịt.
“Sau này, vị này chính là ông chủ mới của mọi người.” Tổng giám đốc Chu chỉ vào người thanh niên bên cạnh rồi giới thiệu.
“Ông chủ mới?”
Hai người kia nghe thấy thế thì thì thào một câu, đầu óc nhất thời đã đứng máy.
Ngay sau đó, khi kịp phản ứng lại thì thâm thần bọn họ đã rung mạnh, rồi triệt để ngốc trệ.
Trong hai cặp mắt trợn trừng như chuông đồng đã tràn đầy vẻ kinh hãi và không thể tin.
Nhất là gương mặt mập mạp của Tiền Vĩnh Quý thì gần như đã méo mó.
Giờ phút này, đầu óc của ông ta đã trống rỗng.
Con trai của Diệp Chính Hoa đã mua lại nhà máy này á?
Nhưng mà chuyện này, cũng quá hoang đường ròi!
Cậu ta đào đâu ra nhiều tiền như vậy?