Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 637 - Chương 637: Diệp Mặc: Các Người Có Thể Cút!

Chương 637: Diệp Mặc: Các người có thể cút! Chương 637: Diệp Mặc: Các người có thể cút!

“Người này cũng chính là con trai của một nhân viên cũ của chúng là, là Diệp Chính Hoa ấy, mọi người có nhớ không?” Tổng giám đốc Chu lại cười nói, sắc mặt cũng có vài phần cảm khái.

Tối hôm qua, sau khi gặp mặt thì ông ta mới biết được vị này là con trai của Diệp Chính Hoa, sau đó ông ta cũng đã kinh ngạc rất lâu.

Ông ta cũng có chút ấn tượng với người tên Diệp Chính Hoa này, người này là một nhân viên rất phổ thông, nhưng không ngờ con trai của Diệp Chính Hoa này lại lợi hại như vậy, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như bây giờ rồi, chuyện này khiến cho ông ta hâm mộ suốt một đêm.

“Mọi người chớ thấy cậu ấy trẻ tuổi mà coi thường, hiện giờ cậu ấy đã có tài sản vài tỷ rồi đấy, còn thành lập một tập đoàn trang phục quần áo lớn, hiện giờ cũng đã có mười mấy công xưởng và nhà máy rồi đấy.” Tổng giám đốc Chu tiếp tục giới thiệu.

Hai người Tiền Vĩnh Quý vẫn chưa tỉnh táo lại thì đã nghe thấy lời này, tâm thần của bọn họ lại chấn động một lần nữa, hai cặp mắt suýt nữa thì rơi ra ngoài luôn rồi.

Tài sản vài tỷ á?

Phản ứng đầu tiên của bọn họ là quá hoang đường.

Người con trai này của Diệp Chính Hoa mới bao nhiêu tuổi chứ!

Sao còn trẻ như vậy mà đã có tài sản vài tỷ rồi?

Ban đầu họ còn tưởng rằng, nhiều lắm cũng chỉ vài chục triệu mà thôi!

Sau khi bọn họ rung động đến cực hạn xong thì lại chuyển sang sợ hãi!

Cơ thể của Tiền Vĩnh Quý run lên, khuôn mặt mập mạp của ông ta đã tái nhợt, hai chân run rẩy rồi như nhũn ra, suýt nữa thì đặt mông ngồi xuống đất.

Ông ta cuống quít vươn tay ra để vịn vào tường.

Nhưng đôi tay của ông ta cũng vẫn đang run rẩy, làm thế nào cững không hết run.

Ông ta còn vừa giễu cợt thằng nhãi này xong, còn cảm thấy thằng nhãi này chỉ là một thằng trẻ ranh non nớt, cũng ngu xuẩn như Diệp Chính Hoa vậy, nhưng ông ta không ngờ thằng nhãi này lại là một nhân vật khủng bổ đến như vậy!

Hôm qua vừa chọc phải cậu ta, thì hôm nay cậu ta trực tiếp mua nhà máy luôn, coi như ông ta ngu xuẩn đến đây thì cũng biết đây là vì mình.

Ừng ực!

Tiền Vĩnh Quý cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng vịn vào tường mới không ngã ngồi xuống đất, nhưng khuôn mặt của ông ta đã là một mảnh trắng bệch, mồ hôi lạnh đã ứa ra đầy trán.

Tiền Vĩnh Quý lại nhớ đến ánh mắt của người này ngày hôm qua!

Khi đó, ông ta còn cảm thấy người này đang làm trò hề, nhưng bây giờ xem ra, tên hề chính là ông ta!

Sắc mặt của Phương Học Dân ở bên cạnh cũng tái nhợt không kém gì Tiền Vĩnh Quý, còn mang theo vài phần hoảng hốt.

Tổng giám đốc Chu thấy dáng vẻ này của bọn họ thì lại cười.

Tối hôm qua ông ta cũng chẳng kém gì mấy, cho nên cũng chẳng trách được bọn họ.

Sau đó, ông ta chỉ về phía hai người, rồi giới thiệu cho Diệp Mặc: “Ông chủ Diệp, vị này là Phương Học Dân, quản lý Phương, còn vị này là . . .”

Diệp Mặc khoát tay, cười khẽ nói: “Không cần giới thiệu đâu, tôi biết bọn họ! Hôm qua còn gặp mặt xong!”

“Thật sao?”

Tổng giám đốc Chu hơi giật mình.

Diệp Mặc mỉm cười với ông ta, rồi tiến lên vài bước, khuôn mặt của hắn đã lạnh xuống.

Diệp Mặc lạnh lùng quan sát hai người Tiền Vĩnh Quý và Phương Học Dân một phen rồi lạnh lùng quát lên: “Bây giờ, các người có thể cút!”

Tiền Vĩnh Quý vừa chạm vào ánh mắt của Diệp Mặc thì đã không chịu được, cơ thể run lên một cái rồi ngã ngồi xuống đất, khuôn mặt của ông ta đã hiện lên vẻ sợ hãi đến cực điểm.

“Không. . . cậu không thể đuổi tôi, tôi . . . tôi là nhân viên lâu năm của nhà máy, tổng giám đốc Chu, ngài giúp tôi với!”

Tiền Vĩnh Quý lộ ra vẻ cầu khẩn, giọng nói đã mang theo vài phần nghẹn ngào.

Ông ta đã quen với cuộc sống sung sướng bây giờ, nếu như bị đuổi, thì ông ta biết tìm công việc tốt như vậy ở đâu!

Cũng làm gì có ai sẽ thuê người nhiều tuổi như ông ta!

Tiền Vĩnh Quý cảm giác như mình vừa từ thiên đường ngã xuống địa ngục vậy.

Tổng giám đốc Chu nhìn thấy cảnh này thì hơi ngạc nhiên.

Ông ta hơi nghĩ một chút, thì lập tức bừng tỉnh, hiển nhiên là con trai của Diệp Chính Hoa đã mua nhà máy này vì hai người này, ngay sau đó, ông ta hít một hơi khí lạnh, nội tâm có chút hoảng sợ.

Ông ta lại nhếch miệng nhìn về phía hai người này, sắc mặt lộ ra vài phần châm chọc.

Mắt chó của hai người này đúng là bị mù, dám gây sự với một nhân vật lợi hại như vậy thì đúng là không biết sống chết!

“Tiền Vĩnh Quý, đừng gọi tôi là tổng giám đốc Chu nữa, tôi không có quan hệ gì với ông!” Tổng giám đốc Chu nói với vẻ lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững.

Tiền Vĩnh Quý nghe xong thì ngẩn ngơ, sắc mặt càng trắng hơn vài phần.

Tổng giám đốc Chu vung tay lên, rồi không khách khí quát nhẹ: “Không nghe thấy ông chủ Diệp nói à? Tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, rồi mau mau cút đi!”

Ông ta lại nhìn về phía Diệp Mặc, thì gương mặt đã lộ ra nụ cười vô cùng nhiệt tình: “Ông chủ Diệp, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta vào thôi!”

“Được!” Diệp Mặc gật đầu, mỉm cười.

“Đi đi, đi thôi!”

Tổng giám đốc Chu nghiêng người rồi dùng tay ra hiệu mời, sau đó dẫn đoàn người đi về phía trước.

Cũng không có ai thèm liếc mắt nhìn hai người kia một chút, hai người này trong mắt bọn họ chỉ là mấy nhân vật nhỏ mà thôi! Không đáng giá nhắc tới!

Bình Luận (0)
Comment