Ngọc Long Loan.
Mẹ Diệp mang chăn màn ra ngoài sân để phơi.
Sau đó, bà quay lại ngồi chơi với hai đứa bé ở trước cửa.
Đinh linh linh!
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.
“Để tôi nghe cho!” Cha Diệp giảm âm thanh tivi rồi đứng dậy đi qua, khi nhìn thấy người gọi đến thì ông hơi giật mình: “Là con trai gọi về!”
Sáng nay con trai ăn sáng xong, thì đã đi ra ngoài, ông cũng không hỏi đi đâu.
Cha Diệp vươn tay cầm điện thoại lên.
Mẹ Diệp ngó đầu vào rồi hỏi một tiếng: “Con trai gọi làm gì thế?”
Song, bà lại không nghe thấy tiếng trả lời thì cảm thấy hơi kỳ lạ, liền ôm hai đứa bé đi vào nhà, khi bà vào phòng khách thì thấy chồng mình đang cầm điện thoại rồi ngơ ngác tại chỗ, gương mặt của ông tràn đầy vẻ thất thần.
Mẹ Diệp hơi giật mình, rồi buồn bực hỏi một câu: “Có chuyện gì thế?”
Nửa ngày sau, Cha Diệp mới buông điện thoại xuống, lúng túng nói một câu: “Tiểu Mặc vừa nói. . . nó đã mua nhà máy rồi!”
Mẹ Diệp nghi ngờ hỏi: “Nhà máy nào?”
“Thiên Vũ!”
Sắc mặt Mẹ Diệp nhất thời cứng đờ, trong đôi mắt của bà hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thiên Vũ!
Đây chẳng phải là nhà máy cũ của Chính Hoa sao!
“Tiểu Mặc còn nói là, nó đã đuổi việc đám người Tiền Vĩnh Quý và Phương Học Dân rồi!” Cha Diệp lại nói, toàn bộ hành trình ông đều hiện lên vẻ hoảng hốt.
Sau khi Mẹ Diệp nghe xong thì há hốc miệng, bà lại càng kinh ngạc hơn.
“Tốt! Tốt lắm!”
Sau đó, bà lại cười đầy kích động.
Hiện giờ con trai có tiền, mua nhà máy cũng không lỗ, còn có thể dạy dỗ đám người kia nữa, đúng là rất hả giận.
“Đây là chuyện tốt mà, ông phải vui mừng mới đúng chứ!”
“Tôi…tôi rất vui mà! Chỉ là. . . tôi cảm thấy quá nhanh thôi!” Cha Diệp cười gượng.
Chưa đến một ngày mà đã mua một nhà máy lớn như vậy rồi, thật sự là nhanh đến mức khó tin.
Ông lại nghĩ đến chuyện nhà máy mình làm rất nhiều năm đã trở thành của nhà mình thì ông lại cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Cha Diệp lại nói: “Tiểu Mắc còn nói là để cho tôi quản lý nhà máy! Trở thành sếp tổng!”
“Cũng rất tốt mà!” Mẹ Diệp hơi giật mình, rồi lại cười.
“Đúng là rất tốt!”
Cha Diệp ngồi xuống, vẻ mặt đầy hồng hào, kích động đến mức hai tay hơi run rẩy.
Trước kia, ông làm việc cần cù chăm chỉ rất nhiều năm trong nhà máy, nhưng vì không biết tặng quà, không biết nói chuyện, cho nên cuộc sống rất khó khăn, đến cả Phương Học Dân cũng sống tốt hơn ông nhiều, cho nên trong lòng ông cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Hiện giờ, ông đã trở thành sếp tổng của nhà máy, ông cảm thấy cũng coi như là khổ tận cam lai.
Càng cảm thấy. . . hơi không chân thực!
Mẹ Diệp nhìn thấy dáng vẻ này của chồng mình thì bà mỉm cười đầy dịu dàng.
“Đúng rồi, chúng ta phải thay quần áo thôi, Tiểu Mặc vừa nói sẽ cho người qua đón chúng ta.”
Sau khi kích động một trận thì Cha Diệp mới nhớ ra chuyện này, ông vội vàng đứng dậy.
Hai người mang theo hai đứa bé vào thay quần áo.
“Để tôi làm cho!”
Sau khi Cha Diệp mặc áo khoác vào, thì Mẹ Diệp tiến lên sửa sang lại cổ áo và cà vạt cho ông: “Được rồi, rất đẹp trai rồi!”
Cha Diệp nhất thời mỉm cười: “Đều bao nhiêu tuổi rồi mà còn đẹp trai cái gì! Bà mau đeo sợi dây chuyền này lên, còn cả cái vòng tay này nữa, già gì mà già, không già chút nào, rất xinh đẹp! Có lẽ lát nữa sẽ có rất nhiều người, cho nên phải ăn diện một chút mới được.”
Một lúc lâu sau, hai người mới đi ra khỏi phòng.
Cha Diệp mặc một bộ âu phục cao cấp, giày da sáng bóng, tóc tai cũng được chải chuốt chỉnh tề, gương mặt tràn đầy phấn khởi.
Mẹ Diệp mặc một chiếc váy màu đen, kiểu dáng hơi cũ nhưng lại thích hợp với tuổi của bà, khi bà mặc bộ váy này thì lộ ra vẻ đoan trang, còn những trang sức và châu báu lộng lẫy trên người bà khiến cho bà lộ ra vài phần quý phái.
Mẹ Diệp ôm hai đứa bé đi ra ngoài, bỗng nhiên nhớ đến thứ gì nên vội vàng nói: “Hay là. . .chúng ta nói cho cha mẹ một câu?”
Cha Diệp hơi ngơ ngác một chút rồi nói: “Cha mẹ đang ở dưới thôn, khi nào về thì nói cho họ biệt là được.”
“Được!”
Mẹ Diệp gật đầu rồi đi ra ngoài, hai người vừa ra thì thấy có chiếc xe dừng lại trước cửa.
“Tổng giám đốc Diệp, mời ngài lên xe!”
Tài xế đi xuống, rồi nhiệt tình mời hai người lên xe.
Một lát sau, chiếc xe đã đến nhà máy Thiên Vũ.
Hai vợ chồng nhìn qua cửa sổ xe, lập tức cảm thấy hơi xúc động.
Bọn họ đã làm ở đây rất nhiều năm, trong này cũng có rất nhiều ký ức của bọn họ, giờ phút này, những ký ức đó đã xông lên đầu, khiến cho bọn họ thổn thức không thôi.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa ký túc xá, tổng giám đốc Chu dẫn đám quản lý trong nhà máy đi ra nghênh đón.
Hai vợ chồng vừa xuống xe thì tổng giám đốc Chu đã nhiệt tình tiến lên.
“Chính Hoa!”
Tuy rằng ông ta không còn là chủ của nhà máy nữa, nhưng tất cả mọi người là cùng một huyện nhỏ, sau này sẽ chạm mặt nhau nhiều, hơn nữa, ông ta cũng muốn nịnh bợ nhà này nữa, cho nên phải nhiệt tình một chút để tạo mối quan hệ.