Cha Diệp vô thức trả lời: “Tổng giám đốc Chu!”
“Ấy! Ông mới là tổng giám đốc, không phải tồi! Sau này, ông chủ là tổng giám đốc Diệp! Sếp Diệp rồi!” Tổng giám đốc Chu cười ha ha một tiếng.
Sau đó, ông ta nhìn về phía Mẹ Diệp thì càng nhiệt tình hơn vài phần.
“Hai người dạy dỗ con trai tốt thật! Tôi cực kỳ hâm mộ đấy!”
Mẹ Diệp mỉm cười, ánh mắt của bà liếc nhìn về phía con trai mình ở một bên, trong lòng bà nổi lên cảm giác tự hào và kiêu ngạo.
“Mẹ, để con bế cho!”
Diệp Mặc tiến lên nhận hai đứa bé trong tay Mẹ Diệp.
“Được!” Mẹ Diệp mỉm cười.
“Tổng giám đốc Diệp!”
Lúc này, đám người xung quanh đã vội vàng tiến lên bắt tay và chào hỏi nhiệt tình với Cha Diệp.
“Chính Hoa, không. . . Tổng giám đốc Diệp!”
Trong đó cũng có không ít người quen cũ, thần sắc của bọn họ đều hơi hoảng hốt và chấn động.
Bọn họ đã nghe nói rằng con trai của Chính Hoa phát tài cho nên Chính Hoa mới nghỉ việc, ở nhà hưởng phúc, khi đó họ còn cảm thấy chỉ có ít tiền mà thôi, về sau họ lại nghe kể rằng Chính Hoa đã chuyển nhà đến Ngọc Long Loan, khu biệt thự tốt nhất huyện thì bọn họ đã hết sức kinh ngạc.
Hiện giờ, con trai của Chính Hoa lại trực tiếp mua nhà máy, khi bọn họ vừa nghe được tin tức này thì đều cảm thấy không thể tin nổi.
Cho dù đến giờ phút này thì bọn họ vẫn có loại cảm giác như đang nằm mơ.
Sau khi bắt tay xong thì bọn họ mới hơi tỉnh táo lại, thì họ lại cảm thấy cực kỳ kích động và hâm mộ.
“Ấy! Gọi tôi là Chính Hoa được rồi!” Cha Diệp mỉm cười.
Tổng giám đốc Chu lại nói: “Chúng ta vào trong ngồi một lát đi, trưa nay chúng ta lại ra khách sạn ăn bữa cơm, tôi đã đặt bàn rồi, tất cả mọi người đều đi mới náo nhiệt chứ.”
Đến tầm mười giờ hơn, đoàn người liền xuất phát đến khách sạn.
Tổng giám đốc Chu đã đặt một phòng rất rộng, rất nhiều người trong nhà máy đều đến, cho nên vô cùng náo nhiệt.
Cha Diệp cũng rất vui vẻ nên uống hơi nhiều.
Mặt mũi ông tràn đầy hồng hào, gương mặt hiện lên vẻ xuân phong đắc ý, ông cảm thấy hôm nay là ngày mình hãnh diện nhất trong đời.
Mẹ Diệp cũng uống vài chén rượu, nên tâm trạng bà cũng hơi phấn khởi, vui mừng hớn hở.
Diệp Mặc cũng uống vài chén với đám người Trầm Minh Thành và tổng giám đốc Chu, sau đó lại tùy tiện ăn vài miếng, rồi tập trung vào chiếu cố hai đứa bé.
Mười hai giờ hơn thì mọi người mới bắt đầu tản đi.
Khi mọi người đi ra cửa, thì nhìn thấy hai người đang đứng chờ, là hai vợ chồng Phương Học Dân và Hoàng Tố Mai.
Hoàng Tố Mai nhìn thấy đoàn người đi ra thì bỗng nhiên hoảng hốt.
Ban nãy, chồng bà thất hồn lạc phách đi về nhà, rồi nói với bà rằng con trai của nhà này đã mua nhà máy, còn đuổi việc ông, khiến cho bà sợ ngây người, hoàn toàn không thể tin nổi.
Trên đường đến đây, bà cảm giác như đang nằm mơ vậy, hoàn toàn không chân thực.
Cho đến giờ phút này, bà nhìn thấy người một nhà này và đám người tổng giám đốc Chu cùng đi ra, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ vui sướng và đắc ý, cộng thêm thái độ cung kính và khách khí của đám người tổng giám đốc Chu thì bà mới cảm thấy đây là sự thật.
Khi Hoàng Tố Mai nhìn thấy Thúy Anh thì đáy lòng bà cảm thấy cực kỳ cực kỳ hâm mộ, cộng thêm một chút hổ thẹn.
Ngày xưa, khi hai gia đình vẫn còn rất khó khăn thì quan hệ vô cùng tốt, vô cùng thân thiết, hai người họ là người cùng thôn, nên cũng cùng một họ, nhưng sau này, từ khi Học Dân thăng chức, thì bà dần dần xem thường người nhà này, cho nên bắt đầu xa cách.
Lần gặp mặt ở Ngọc Long Loan thì bà mới biết gia đình này có tiền, phản ứng đầu tiên của bà chính là ghen ghét và không thoải mái.
Hiện giờ, bà lại phải đi cầu xin Thúy Anh, thì đáy lòng bà thật sự hổ thẹn.
Mẹ Diệp dừng bước, rồi hô lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Tố Mai?”
“Ah!” Hoàng Tố Mai lên tiếng, biểu cảm của bà hơi nhăn nhó, rất mất tự nhiên.
Phương Học Dân ở bên cạnh thì hô lên một tiếng: “Thúy Anh!” Trên mặt ông ta gạt ra nụ cười nịnh nọt và cung kính.
Phương Học Dân lại nhìn về phía người thanh niên bên cạnh, thì nội tâm ông ta hơi run lên vì cảm thấy sợ hãi.
Mẹ Diệp đánh giá hai vợ chống này một chút rồi hơi cau mày.
Đương nhiên bà biết hai người này đến đây vì cái gì.
Một khi người hơn 50 tuổi bị đuổi việc thì rất khó tìm được công việc tốt, cho nên nhất định hai người này đến đây cầu xin bà.
Mẹ Diệp nhìn về phía Phương Học Dân thì nội tâm cảm thấy hơi tức giận, nhưng, khi bà nghĩ đến quan hệ trước kia của hai gia đình thì lại cảm thấy không đành lòng.
“Tiểu Mặc, mẹ đi qua kia một lát!”
Mẹ Diệp nói với con trai một tiếng, rồi đi qua hàn huyên với hai vợ chồng này.
Vợ chồng Hoàng Tố Mai đều hơi kích động, gương mặt đều hiện lên vẻ cầu khẩn, nhất là Hoàng Tố Mai thì khoác sướt mướt, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin thôi.
Đám người tổng giám đốc Chu nhìn qua thì chỉ mỉm cười chứ không lên tiếng.