Trang Khả Lam quay người lại, định mở miệng hỏi phó tổng giám đốc Tiền xem có phải người này đã từng làm ở công ty hay không, nhưng mà khi cô nhìn thấy biểu cảm của phó tổng giám đốc Tiền thì lại ngây ngẩn cả người.
Giờ phút này, trên mặt phó tổng giám đốc Tiền lộ ra nụ cười vô cùng cung kính và nhiệt tình.
Ông ta hơi khom người, rồi hô lên một tiếng lấy lòng: “Chủ tịch Diệp! Ngài đã đến rồi!”
Một tiếng này đã làm cho tâm thần Trang Khả Lam run rẩy.
Cô cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như bị hóa đá.
Mãi cho đến khi người kia đi xa thì phó tổng giám đốc Tiền gọi cô thì cô mới tỉnh táo lại, sắc mặt của cô đã trắng, lắp bắp nói: “Anh. . . anh vừa gọi . . . người kia. . . là gì cơ?”
“Chủ tịch Diệp chứ là gì, Trang tiểu thư, cô rất may mắn, vừa mới gia nhập công ty thì đã được gặp Chủ tịch Diệp rồi, hay là lát nữa chờ Chủ tịch Diệp xong việc thì đi qua chào hỏi một câu nhé? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy!” Phó tổng giám đốc Tiền cười nói.
Đôi môi đỏ của Trang Khả Lam đã há hốc ra, rồi triệt để ngây người.
Cô vẫn không thể nào tin được, họ Diệp này lại chính là ông chủ của công ty, chứ không phải là nhân viên như những gì cô đã nghĩ!
Đây chính là công ty truyền thông Thời Đại đó!
Chính là công ty truyền thông hàng đầu trong nước đó!
Phó tổng giám đốc Tiền nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Trang Khả Lam thì lại cười nói: “Trang tiểu thư, có phải cô bị dung mạo của Chủ tịch Diệp làm cho kinh hãi đúng không? Ha ha! Chuyện này cũng rất bình thường, cũng do Chủ tịch Diệp khiêm tốn, không muốn xuất đầu lộ diện, bằng không thì với dung mạo của ngài ấy mà đi làm ngôi sao thần tượng thì tuyệt đối sẽ hot hòn họt!”
“Cô đừng thấy Chủ tịch Diệp trẻ tuổi mà nhầm, thực lực của ngài ấy rất kinh khủng đấy, cô có biết tập đoàn Thiên Hành bên dưới chúng ta không? Tập đoàn đó cũng là của Chủ tịch Diệp đấy, bây giờ nó đã là tập đoàn tin tức giải trí số một số hai rồi, thậm chí cả tòa nhà này cũng là của Chủ tịch Diệp luôn đấy!”
Trang Khả Lam còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã nghe thấy lời này, tâm thần của cô lại run rẩy không ngừng.
Khuôn mặt tươi cười của cô cũng trắng bệch hơn vài phần.
Cuối cùng thì cô cũng hiểu rồi, từ trước đến giờ mình vẫn luôn sai, còn tất cả những gì Vương Thiên Vũ nói là đúng, cái gọi là đại lão chính là người này, chẳng trách chuyện ngày hôm đó lại đến nhanh như vậy.
Sau khi Trang Khả Lam nghĩ rõ ràng thì lại ngây người rất lâu.
Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe phó tổng giám đốc Tiền nói, thì làm thế nào cô cũng không tin tưởng họ Diệp này chính là vị đại lão có thủ đoạn thông thiên mà người trong vòng đang đồn đại!
Dù sao thì anh ta còn trẻ như vậy, đẹp trai như vậy, thậm chí còn có tài hoa như vậy. . .
Trang Khả Lam siết chặt hai tay, cơ thể uyển chuyển và mềm mại thì hơi run rẩy, trong lòng cô đã rất sợ hãi và bất an, lại còn có sự ghen tỵ mãnh liệt nữa.
Phó tổng giám đốc Tiền thấy thần sắc của Trang Khả Lam không đúng lắm thì hơi kinh ngạc: “Trang tiểu thư?”
Trang Khả Lam vội vàng lấy lại tinh thần, rồi giải thích một câu: “A! Không. . . không có gì, tôi chỉ hơi khiếp sợ thôi!”
“Ừm!” Phó tổng giám đốc Tiền mỉm cười, ông ta cũng không để ý lắm.
Trang Khả Lam nhìn thoáng qua về phía bên kia, rồi lại nhìn về phía phó tổng giám đốc Tiền, đôi môi đỏ hơi hé ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng sau đó chỉ cười gượng một tiếng.
Dù sao hợp đồng cũng đã có hiệu lực rồi, nếu như bây giờ hủy đồng thì cô sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, đủ để cho cô táng gia bại sạn.
Cô chỉ có thể cầu nguyện, họ Diệp kia sẽ không thèm để ý đến mình, sẽ không đối phó mình, bằng không thì sự nghiệp của cô sẽ xong đời, thậm chí nửa đời sau cũng không có hy vọng gì.
Trang Khả Lam vừa nghĩ đến hậu quả như vậy thì lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Trang tiểu thư, Chủ tịch Diệp muốn gặp cô!”
Đúng lúc này, có một người đi qua nói với Trang Khả Lam một câu, Trang Khả Lam nhất thời giật nảy mình, toàn thân phát lạnh, trên khuôn mặt tươi cười đã không còn chút máu nào.
Phó tổng giám đốc Tiền hơi kinh hãi, sau đó lại cười vui vẻ: “Trang tiểu thư, đây là tổng giám đốc Tề của chúng ta! Cô mau qua đó đi! Đây là chuyện tốt đấy!”
Sắc mặt của Trang Khả Lam càng hoảng hốt hơn, sau đó thì chỉ biết cười gượng.
Đây mà là chuyện tốt à, rõ ràng là đại họa lâm đầu mà!
Trang Khả Lam hít một hơi thật sau, cố gắng trấn tĩnh lại, lúc này mới cất bước đi theo tổng giám đốc Tề vào một văn phòng.
Ba!
Cánh cửa ở phía sau đã đóng lại.
Trang Khả Lam ngẩng đầu lên nhìn về phía người thanh niên đẹp trai đang ngồi gần cửa sổ, anh ta vừa mỉm cười, vừa dùng hai con người thâm thúy mê người của mình để nhìn cô, khiến cho lòng cô phát lạnh.
“Chủ. . . Chủ tịch Diệp!”
Cơ thể mềm mại của Trang Khả Lam run rẩy không ngừng, đến cả giọng nói cũng hơi lắp bắp.
“Trang tiểu thư, ngồi xuống đi! Tôi cũng không ăn thịt người mà!”
Trang Khả Lam cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, rồi cẩn thận từng ly từng tý ngồi xuống.
Đôi tay trắng đang siết chặt của cô đặt ở trên hai đầu gối, mười ngón tay đã đâm vào thịt nhưng cô lại không thấy đau chút nào, ngược lại còn càng nắm càng chặt, cả người cũng đang không ngừng run rẩy.