“Trang tiểu thư, tôi rất đang sợ à!” Diệp Mặc nhìn Trang Khả Lam rồi cười.
“Không có. . . không có!” Trang Khả Lam ngẩng đầu lên, miễn cưỡng lắm mới gạt ra được nụ cười.
Diệp Mặc lại nói: “Cô đã ký hợp đồng rồi à?”
“Vâng!” Trang Khả Lam lên tiếng.
Diệp Mặc hơi nhướn mày lên, ngón tay của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Trước kia, Trang Khả Lam này thường xuyên nói xấu Ngọc Tình, cho nên hắn cũng không thích người này lắm, có điều, dù sao người này cũng khá quen thuộc với Ngọc Tình và Dương Mạn Ny, cho nên xử lý sẽ hơi phiền phức.
Mà trước mắt thì hắn còn chưa muốn bại lộ chuyện công ty truyền thông Thời Đại là của mình.
Một lát sau, Diệp Mặc mở miệng.
“Trang tiểu thư, chỉ cần cô ngậm chặt miệng, không nói với bất cứ ai chuyện của tôi, bất kể là Ngọc Tình hay là Dương Mạn Ny và cả người của công ty cũ của cô, thì cô không cần lo lắng tôi sẽ làm gì cô!”
“Dù sao thì bây giờ cô cũng là nghệ sĩ dưới cờ công ty tôi, chỉ cần cô làm việc tốt thì tự nhiên sẽ không có việc gì, còn nếu như cô không nghe lời thì cô cũng hiểu hậu quả nhỉ!”
Khi Diệp Mặc nói đến phần sau thì iongj nói đã dần dần chuyển sang lạnh lẽo.
Trang Khả Lam nghe xong thì hơi giật mình, cô ngẩng đầu lên nhìn với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Anh ta nói như vậy là có ý gì?
Không muốn mình tiết lộ với Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny? Ý của anh ta là hai người kia không biết thân phận của anh ta á?
Trang Khả Lam há hốc miệng, rồi ngây người nửa ngày.
Thì ra, bên cạnh họ Tô kia không có đại lão nào thật, hơn nữa, còn nhìn trúng người này không phải vì tiền và thân phận của anh ta á?
Trong nháy mắt, mặt của Trang Khả Lam đã đỏ lên vì vô cùng hổ thẹn và xấu hổ.
Khi còn ở công ty, cô vẫn luôn nói với người rằng khác, họ Tô kia vô cùng dối trá, chỉ biết giả vờ thanh cao, nhưng sau lưng vẫn có người, cũng không khác các nữ ngôi sao khác là bao.
Khi nghe thấy họ Tô kia phủ nhận thì cô còn giễu cợt, cảm thấy họ Tô này cực kỳ dối trá.
Nào ngờ, tất cả những gì họ Tô nói đều là thật.
Diệp Mặc lại quát nhẹ: “Cô. . . đã nghe rõ chưa?”
“A! Tôi hiểu rồi!” Trang Khả Lam lấy lại tinh thần, rồi cuống quít trả lời.
“Ra ngoài đi!” Diệp Mặc phất phất tay.
Trang Khả Lam đứng dậy, thần sắc của cô vẫn hơi hoảng hốt, đáy lòng của cô thì vừa xấu hổ vừa hâm mộ.
Ngày đầu tiên bước vào làng giải trí thì cô đã biết, sau này mình sẽ không còn tình yêu thuần khiết nữa, cũng không thể nào gặp được tình nhân trong mộng nữa, nhưng mà hết lần này đến lần khác thì họ Tô kia lại gặp được.
“Cô ta. . .quá may mắn!”
Trang Khả Lam thì thào một câu, trong lòng tràn đầy vẻ cực kỳ hâm mộ và cảm khái.
“Chủ tịch Diệp, tôi đi đây!”
Trang Khả Lam hít một hơi thật sau, cuối cùng cũng trấn định lại, cô cung kính chào một câu, rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Phó tổng giám đốc Tiền tiến lên cười nói: “Trang tiểu thư, sao rồi?”
“Chủ tịch Diệp rất tốt, rất hiền lành!” Trên gương mặt của Trang Khả Lam tràn ra nụ cười rực rỡ.
“Tất nhiên rồi, à đúng rồi, cô mới qua bên này, chỗ ở đã giải quyết xong chưa? Vậy hôm nay cô cứ về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu công việc!” Phó tổng giám đốc Tiền cười nói.
“Được!” Trang Khả Lam mỉm cười.
Trước khi đi, cô còn liếc mắt nhìn thật sâu về phía cánh cửa bên kia, sau đó mới quay người, chậm rãi rời đi.
……
“Tôi đi đây!”
Diệp Mặc ở trong văn phòng của Tề Diệu Huy xem và ký một số văn kiện, sau đó mới mang hai đứa bé rời đi.
Sau đó, hắn lại đi đến bệnh viện.
“Chủ tịch Diệp, lại có không ít bệnh nhân mới rồi!” Lưu Khải Nhân lại lấy ra một đống tư liệu: “Những tư liệu này là của rất nhiều bệnh viện nhỏ, mấy hôm trước tôi đã liên lạc với viện trưởng của bọn họ, sau đó bọn họ đã giao cho tôi những tư liệu này.”
“Được!”
Sau khi xem xong thì Diệp Mặc chuyển tiền luôn.
Hiện giờ tiền mặt của hắn càng ngày càng nhiều, quyên thế nào cũng không hết được.
Diệp Mặc đang định đứng dậy rời đi, thì bỗng nhiên nhớ đến thứ gì nên hỏi: “Đúng rồi, ngày nào bệnh viện cũng có rất nhiều ca bệnh, có phải có rất nhiều hồ sơ bệnh án đúng không?”
“Đúng là có hồ sơ bệnh án, nhưng sao?” Lưu Khải Nhân hơi giật mình.
“A! Là thế này, tôi cảm thấy rất hứng thú với y thuật, cũng đã từng học qua một ít, bây giờ tôi muốn xem hồ sơ bệnh án để học tập một chút.” Diệp Mặc cười nói.
“Được!” Lưu Khải Nhân cười hớn hở.
Ông ta cũng đã nghe Hứa Lập Vĩ nói vị này hiểu chút y thuật, cho nên giờ phút này cũng không thấy kỳ lạ.
Nếu như là người bình thường thì tất nhiên là ông ta không cho xem rồi, nhưng vị này chính là ông chủ của bệnh viện, lại ôm tâm thái học tập và nghiên cứu nên vẫn là có thể.